Vẫn nghe giang hồ đồn dính vào đại gia khó tránh khỏi đau thương, nhưng có sao? Làm sao cay bằng việc để người mình yêu rơi vào tay hắn, rồi nhục nhã quay xe được chứ? Đối mặt với hiểm nguy, muốn tìm nơi bình yên, chắc có lẽ phải tự dẫn thân băng qua đống bom đạn nơi chiến trường đấy thôi. Người ta thường nói nơi an toàn nhất là ở trong lòng kẻ địch mà. Em lo lắng nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi sự hoài nghi, vết thương hôm qua trên khuôn mặt cậu vẫn còn in hằn ở da thịt, chưa đỡ bầm tí nào. Ấy vậy mà cậu cứng đầu cứng cổ, đòi gặp ổng đại gia bạc tỷ bằng được. Từ nhỏ cậu vốn hiền, chỉ biết cười cười nói nói, nhưng lúc cậu cáu lên thì chẳng có thằng cha nào có thể cản nổi điều cậu muốn làm. Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Sợ chứ, ai chả sợ, bị chém cụt tay cụt chân âu cũng là chuyện bình thường, đại gia như ổng, bịt mắt lũ tham quan và công an hám tiền kia, cũng là chuyện dễ dàng. Bao lâu nay dân đen như cậu lúc nào chả phải chịu thiệt, ngậm đắng nuốt cay? Dâng máu thịt cho đám đầy tớ ấy là lẽ thường, nhưng biết làm sao đây? Cậu quyết bảo vệ em đến cùng, dẫu muôn trùng thử thách.
Đồ sứ rơi vỡ trên mặt sàn. Cùng với tiếng đập phá còn có giọng mắng chửi quen thuộc. Mới sáng sớm, cửa nhà Hạ Linh đã vang vọng những âm thanh vừa chói tai lại sắc bén. Cô lười biếng chui đầu ra khỏi chăn, ngáp ngắn ngáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656962/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.