Choang!
Chiếc cốc trên tay chị Sen rơi xuống, vỡ tan tành, tay chị xước nhẹ, ứa máu. Chị không vội nhặt nhạnh những miếng vỡ, mắt đỏ hoe chạy lại ôm chặt lấy em.
- Quỳnh Anh? Con bé này? Đi đâu giờ mới về? Một thân một mình ở thủ đô xa lạ, biết là chị và Dương như chết lặng không hả em?
Chị luống cuống đến xiêu vẹo, còn bị mảnh thủy tinh vụn đâm vào chân, đau điếng. Nhưng chỉ cần Quỳnh Anh bình an trở về, vết thương có nặng đến mấy cũng như được dòng nước mát xoa dịu. Quỳnh Anh xót lắm, cũng vì em mà chị phải khổ sở như thế này, là em ngu muội quá.
- Chân chị chảy máu rồi, chị ơi.
- Cái con bé này, chút máu tí tẹo sao sánh nổi bằng cái mạng của cô. Cô mà có mệnh hệ gì, thằng Dương nó xiên xác tôi mất.
Em như chợt nhớ ra điều gì đó, đáy lòng đau nhói. Cũng vì em mà mọi người bị dọa một phen hoảng loạn, hồn bay phách lạc.
- Thế.. anh Dương đâu rồi ạ?
- Cô mất tích, nó sao bình tĩnh ở nhà ăn cơm được? Từ hôm qua đến giờ, hùng hục đi tới đi lui ở sở cảnh sát. Làm bà chị già như tôi đây cũng đứng ngồi không yên.
Mặt em tái mét, biến đổi màu sắc liên tục, chân mềm nhũn lại tưởng chừng không thể đứng vững. Em cố gắng giữ bình tĩnh, lắc lắc đầu rồi xuống bếp lấy bông băng bó vết thương cho chị, miệng méo xệch sang một bên, trông vẻ thẫn thờ lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656964/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.