Chưa bao giờ Hạ Linh ghé vào những khu nhà lúp nhúp, ổ chuột, ngõ nhỏ tệ hại đến như này. Cô dừng xe lại, ngó nghiêng chần chừ hồi lâu. Vốn nhạy cảm, biểu hiện này Dương cũng đã bắt gặp nhiều ở đám công tử tiểu thư nhà giàu đáng ghét nên nhìn Linh như vậy là cậu hiểu ra ngay. Cậu lắc nhẹ đầu. Giọng nói của cậu vang lên.
- Nhà tôi ở đây, cô về đi. Cảm ơn!
Dương gật đầu chắc nịch khẳng định lại những gì mình vừa nói khiến Hạ Linh rơi vào kinh ngạc. Hai hàng lông mày thanh mảnh trên gương mặt mỹ lệ khẽ nhíu lại, mi tâm cử động, sau đó mắt ngọc dần mở ra, Hạ Linh cảm thấy vùng đầu truyền đến cơn đau nhức nên đưa tay lên day nhẹ trán. Cô thờ ơ liếc nhìn qua người thanh niên đang ngồi bên cạnh, thái độ như không quan tâm cho lắm, nhưng ngay sau đó còn chưa tới ba giây tấm thân mảnh khảnh bỗng chốc giật mình sợ hãi như đã nhận ra điều gì đó, cô vội quay qua nhìn người thanh niên ấy một lần nữa, nhưng lần này cô đã hoàn toàn hóa đá.
Dương đáp cụt ngủn, cứ như cố ý đuổi người vậy. Bên tai là nhịp tim đanh thép mạnh mẽ của cậu. Chẳng phải cô đã cho cậu quá giang về miễn phí xăng xe ư? Cớ sao thái độ của cậu lại khó chịu đến vậy chứ? Gớm, đã nghèo còn làm cao? Mà quái lạ? Trước đây ông già đều mai mối cho cô những đại thiếu gia giàu nứt vách, tiền đầy túi, biệt thự đếm không xuể? Chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656953/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.