Đồng hồ quả lắc reo lên inh ỏi, báo hiệu ngày mới đã đến. Trong bóng tối, Quỳnh Anh cố chịu đựng nỗi đau hiển hiện trong mắt. Từ mí mắt, giọt nước trong veo như pha lê ứa ra, nhẹ nhàng chảy, không một tiếng động, không một âm thanh nhỏ, dù là tiếng nấc từ trong cổ họng. Em cắn chặt môi, tuyệt đối không để cơn ngái ngủ của chị và cậu thức tỉnh. Bàn tay dịu dàng nõn nà của em chạm nhẹ vào chóp trán của cậu, vuốt ve hàng lông mày đen và rậm. Tuổi thơ em được tô sắc bởi sự yêu thương, che chở của cậu, em nào dám quên. Em đã từng hứa với lòng mình, cả cuộc đời này dù có giông bão xảy ra, em cũng nguyện chỉ bán tấm thân này cho cậu, nếu trái với lời thề, em sẽ bị chìm chết dưới mười tám tầng địa ngục đen tối kia. Cậu là tất cả của em, tình yêu to lớn ấy em không thể nào diễn giải được. Nhưng rồi cuộc điện thoại bất ngờ ấy, thật là trớ trêu biết bao nhiêu, có chết em cũng không ngờ, mọi chuyện lại tệ hại đến vậy.
Hóa ra, đó là lý do cha em muốn bán em cho nhà tài phiệt. Nhưng rồi ở phút 89, khi cha thấy tấm lòng chân thành của cậu soi sáng, cha đã đổi ý. Thì ra, cha chỉ có ý tốt muốn tìm cho em một người chồng có đôi vai rộng, tràn đầy thương yêu để gửi gắm, mong sao sau này em sẽ có cuộc sống ấm êm, tươi đẹp, không phải sống cảnh không nhà không cửa không người thân thích.
Cha đã nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656952/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.