Quỳnh Anh trong lòng không khỏi giật mình, tuy đã đoán được rằng mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì phía trước nhưng vẫn rất hồi hộp. Dây lưng rất nhanh được cởi, quần cũng bị kéo xuống, Hải cứ thế mà nhảy ra. Dù sao cũng chỉ là gái bán diêm thôi mà. Việc gì phải làm cao thế? Hải nhìn chằm chằm một hồi, rất muốn bật đèn để nhìn rõ dung nhan của em nhưng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng, tay đỡ lấy em, đặt môi lên. Đôi môi ấm áp trượt dọc trên môi em, lưỡi chạm lưỡi, đầu lưỡi mặn chát.
Cảm nhận được thân thể phía dưới mình đang run rẩy, sức nóng truyền vào lòng bàn tay, Anh hé miệng cười. Đây cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn làm việc ấy với một ai khác ngoài cô. Cũng có thể chỉ là bản năng của con người, nhưng cũng có phần thú vị ghê. Anh chậm rãi đem vật nóng rực kia nhét vào trong miệng. Ưm, cái quái gì vậy? Vừa dài vừa to, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, nhưng lại chẳng có đường lui. Là em tự dẫn thân đến đây mà? Chạy trốn làm sao được? Tiểu đệ của anh ngày cương cứng lên. Chống cự ư? Giả vờ ngoan hiền ư? Trên đời này anh ghét nhất là loại người như vậy. Tiểu đệ của anh khá tráng kiện, nuốt càng sâu càng khiến em khổ sở, thật buồn nôn. Anh nắm chặt tóc em, cho đến khi nuốt xuống tận cổ họng, em cố gắng phun ra nuốt vào. Em đã đoán được thứ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656951/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.