Liên Việt vọt tới trước cái bẫy, lấy dây thừng thả xuống dưới, ta cầm lấy dây buộc qua lưng mình, lớn tiếng nói :
"Được rồi!"
Liên Việt vặn thần lực, lồi ta lên phía trên .
Khi lên được tới mặt đất, toàn thân ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh hồn táng đởm nhìn qua cái bẫy, sau đó hướng Liên Việt nói một câu tự đáy lòng :
"Cảm tạ!"
Liên Việt cả giận nói :
"Ta đã quên nói cho ngươi biết, ở trong lăng mộ này, ta mới là vương già, hành động phải theo sự phân phó của ta!"
Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, do mình sốt ruột muốn cứu Lệ Cơ, nên mới đạp nhầm cơ quan, nếu như không có Liên Việt thì mình đã chết, hắn quát mình cũng là phải .
Dưới chân ta bỗng nhiên khẽ chấn động, Liên Việt sắc mặt biến đổi thấp giọng nói :
"Không tốt!"
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn thấy quan tài của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ ở trên đài đã hạ xuống dưới, ta không khỏi kinh hoảng nói :
"Ta còn muôn mở hai cái quan tài đó. "
Liên Việt lạnh nhạt nói :
"Không cần phải gấp gáp, vẫn còn thời gian. "
Chúng ta theo sườn mộ di chuyển về phía trước, Liên Việt nói :
"Ngươi đi đúng vào những bước chân của ta, ngàn vạn lần đừng có bước nhầm, nếu không thì không thể nào đi tới cái đài kia được, con đường này được thiết kế theo Thất Thập Bát Huyền Cơ đồ. "
Ta cẩn thận từng li từng tí đi sát theo hắn thấp giọng nói :
"Xem ra ngươi vô cùng quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555343/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.