Đêm ấy, Diệp Sơ Đường cuối cùng cũng nghỉ ngơi. Nàng hồi tưởng lại cảnh tượng ban ngày, trong lòng vẫn còn suy nghĩ ngổn ngang.
Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy Trung Dũng hầu phủ không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Tạ An Quân cùng Tiêu Giai Nghi ầm ĩ bất hòa, nhưng việc ấy cũng chẳng phải lý do để Tạ Bái mượn rượu tiêu sầu.
Ông ta là người thế nào? Bao phen sóng gió trải qua mấy chục năm, còn chuyện gì chưa từng thấy? Thế mà nay, trong khi rõ ràng biết thân thể mình không tốt, ông ta lại buông thả uống rượu vô độ, thật khiến người khó hiểu.
Chẳng lẽ, chuyện trong Tạ gia đã rắc rối đến mức ngay cả ông ta cũng bất lực rồi sao?
Nghĩ đến đây, mày ngài của Diệp Sơ Đường khẽ nhíu lại.
Có thể khiến Tạ Bái phản ứng đến mức ấy, chỉ e rằng…
Ngoài cửa sổ bỗng nổi gió vù vù, cánh cửa chưa khép chặt, từng luồng hàn khí liền ùa vào phòng.
Diệp Sơ Đường quay đầu nhìn Tiểu Ngũ bên cạnh đã ngủ say. Nàng dường như cũng cảm nhận được cái lạnh, khẽ co ro, tròn người lại thành một cục nhỏ, dựa vào ngực Diệp Sơ Đường tìm hơi ấm.
Diệp Sơ Đường vén chăn, khoác thêm áo ngoài, đi tới bên cửa sổ.
Càng đến gần, cái rét buốt càng như dao cắt.
Nàng khẽ rùng mình, đưa tay khép cửa sổ.
Đúng lúc ấy, từ xa truyền tới một tiếng khóc bi thương, xé rách màn đêm.
Động tác nàng khựng lại, đôi mày thanh tú cau chặt, theo bản năng nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bóng tối mịt mùng, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824671/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.