Diệp Sơ Đường cẩn thận dặn dò Tạ An Bạch, việc lớn việc nhỏ hắn đều nhớ rõ ràng.
“Cô yên tâm, ta nhất định sẽ tự mình trông coi việc sắc thuốc, không để xảy ra nửa phần sai sót.”
Ngày thường Tạ nhị công tử phong lưu tiêu sái, nhưng khi đến lúc then chốt lại phân biệt nặng nhẹ rõ ràng.
Điểm này, so với phu thê huynh trưởng kia suýt nữa đã trở mặt, hắn còn hơn hẳn vài phần.
Diệp Sơ Đường mỉm cười:
“Nhị công tử tâm tư tỉ mỉ, hầu gia ắt sẽ không sao.”
Tạ An Bạch hít sâu một hơi, chắp tay thi lễ thật dài với Diệp Sơ Đường.
“Hôm nay quả thực đường đột. Chờ phụ thân ta khỏe lại, ta ắt sẽ tự mình tới cửa tạ ơn.”
Diệp Sơ Đường lại không để trong lòng:
“Nhị công tử lo lắng cho hầu gia, vốn cũng là lẽ thường tình. Chuyện cảm tạ không cần nhiều lời. Trước kia công tử cũng từng giúp ta mấy phen, lần này ta chỉ là góp chút sức mọn mà thôi.”
Trong lòng Tạ An Bạch tràn đầy cảm kích, còn tự mình tiễn nàng ra tận cửa.
Diệp Sơ Đường cáo biệt, ánh mắt khẽ nhìn về phía trong viện.
“Hầu gia cần tĩnh dưỡng, chớ để người khác quấy rầy. Có vài việc, giao cho kẻ khác chưa chắc đã hơn tự mình làm.”
Tạ An Bạch lập tức hiểu ý, nghiêm túc gật đầu:
“Đa tạ nhắc nhở, ta đã rõ.”
Trước kia hắn vốn muốn tránh hiềm nghi, lại sợ phiền toái, nên ít khi để tâm việc trong phủ, ngày ngày chỉ ngắm hoa thưởng điểu, tiêu dao nhàn nhã.
Nhưng lần này phụ thân ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824670/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.