Tiếng chân nhỏ lạch bạch vang lên, Diệp Sơ Đường ngẩng mắt, liền thấy một tiểu oa nhi tròn trịa đang vội vã chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn.
Tiểu Ngũ lao thẳng vào lòng nàng.
—— A tỷ chỉ mới rời đi nửa ngày, mà nó lại thấy như đã xa cách thật lâu vậy!
Diệp Sơ Đường khẽ gõ ngón tay lên mũi nó:
“Ngửi thấy mùi bạc nên chạy đến đây hả?”
Tiểu Ngũ ngẩng mặt, nở nụ cười rạng rỡ.
Vừa rồi nó đã nghe được lời A tỷ nói với gia nhân, biết rõ mấy phong thiếp này từ đâu mà tới.
Trong mắt nó, A tỷ muốn làm gì thì chưa từng có chuyện không thành.
Nay cửa tiệm đã thu về, A tỷ tự tay quản lý, thì việc buôn bán chẳng phải sẽ ngày càng phát đạt sao? Diệp Sơ Đường nắm tay nó, ung dung đi vào trong.
Gia nhân theo phía sau, không khỏi liếc nhìn gã tiểu đồng vừa theo nàng ra ngoài trở về.
—— Diệp Nhị tiểu thư bấy lâu khép cửa không tiếp khách, hôm nay mới chính thức ra ngoài, lại vừa khéo gặp chuyện Diệp Minh Trạch đột nhiên qua đời. Giờ hơn nửa kinh thành đều đã biết tin, bàn tán xôn xao, ai nấy càng chú ý đến thái độ của Diệp Sơ Đường.
Nhưng… chẳng ai nhìn thấu tâm tư nàng.
Nói nàng không để tâm ư? Thì sáng sớm đã phái người đặt quan tài đưa đến hẻm Phong Lăng.
Nói nàng có để tâm ư? Thì thần sắc vẫn điềm nhiên, chẳng lộ chút bi thương.
Giờ thậm chí còn muốn đích thân xử lý việc các cửa tiệm…
“Trả lời thống nhất, mời bọn họ đến ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824373/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.