Đêm buông xuống, trời không trăng không sao, chỉ có từng khối mây đen nặng nề che phủ bầu trời, âm trầm đè nén.
Hôm nay, Diệp gia định sẵn sẽ chẳng thể yên ổn.
Diệp Thi Huyền ngồi trước bàn, cơm canh đã nguội lạnh từ lâu, nàng lại chẳng động đũa, chỉ cứng đờ như tượng gỗ, thoạt nhìn chẳng khác nào một con rối mất đi sinh khí.
Thược Dược bước vào, thấy vậy trong lòng rùng mình.
Dạo này tính khí Diệp Thi Huyền cực kỳ nóng nảy, ngay cả nàng cũng không dám đến gần. Nếu bị đuổi đi thì còn đỡ, nhưng hiện tại Diệp gia đóng kín, người không ra không vào, Diệp Thi Huyền cho dù hành hạ bọn hạ nhân tới chết, cũng chẳng ai biết được.
Thược Dược đành cắn răng tiến lên:
“Đại tiểu thư, cơm nguội rồi, nô tỳ đi hâm lại cho người nhé?”
Diệp Thi Huyền không tiếp lời, mà đột ngột lạnh giọng:
“Phu nhân thế nào rồi?”
Thược Dược vội đáp:
“Xin tiểu thư yên tâm, phu nhân vừa mới chợp mắt.”
Ban ngày, Cao thị ôm chặt thi thể Diệp Minh Trạch, nhất quyết không cho ai động vào. Diệp Thi Huyền sai người mạnh mẽ kéo bà ta ra, nào ngờ Cao thị liền quay lại mắng nhiếc nàng không ngớt.
Những lời ấy khó nghe đến mức Diệp Thi Huyền không chịu nổi, cuối cùng dứt khoát sai người giam bà ta lại, lệnh bất luận dùng cách gì, cũng phải để bà ta “ngủ cho yên ổn”.
Diệp Thi Huyền gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, lông mày chau lại:
protected text
Thược Dược nín thở, càng cẩn trọng cúi đầu khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824374/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.