Tô Vi hơi nheo mắt, giọng lạnh lùng trầm thấp:
“Diệp Hằng, lời nói cần có chứng cứ. Diệp Nhị cô nương hảo tâm đến đây báo tin, ngươi lại dám vu khống thế này, chẳng phải quá phận sao?”
Diệp Hằng hận đến nghiến răng:
“Ngươi biết cái gì! Nữ nhân ấy tâm địa độc ác, chuyện gì mà chẳng dám làm! ”
Tô Vi chất vấn:
“Ồ? Ta lại không rõ, nàng với các ngươi vốn không thù không oán, vì sao phải làm chuyện này?”
“Đương nhiên là—” Diệp Hằng nói nửa câu, rồi lại nghẹn cứng, “Đương nhiên là vì nàng ta đã chắc chắn chuyện năm đó là do ta làm! Nàng ta hận ta tận xương tủy, cho nên cố ý báo thù!”
Tô Vi lặng lẽ nhìn, không buông tha bất cứ biến đổi nào trên gương mặt hắn.
Tim Diệp Hằng đập dồn dập, tránh né ánh mắt, nghiến răng tưởng như nứt vỡ:
“Từ ngày nàng trở lại kinh, đã luôn ngứa mắt với cả nhà ta! Ta quả thật từng ở nhờ căn nhà đó một thời gian, nhưng sau đó cũng đã trả lại rồi! Vậy mà nàng ta lòng dạ hẹp hòi, hiển nhiên ôm hận trong lòng, thừa cơ này mà bôi nhọ đủ điều!”
Nói năng chắc nịch, nghe như thể có chứng cứ rõ ràng.
Khóe môi Tô Vi khẽ nhếch cười lạnh.
Phủ đệ Diệp gia, là hắn chủ động trả ư? Nếu không nhờ Trưởng công chúa đích thân ra mặt quở trách, thì hắn sao chịu đêm ấy thu dọn, lặng lẽ rời đi? “Diệp đại nhân bi thương quá độ, thần trí hẳn cũng không ổn. Các ngươi” — ông quay sang dặn dò ngục tốt — “những ngày này phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824372/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.