Tô Vi quay người trở lại thiên lao.
Diệp Hằng thấy ông đi rồi lại quay lại, khóe môi nhếch lên cười lạnh, ngay cả đứng dậy cũng lười, chỉ dựa vào vách tường, mở miệng châm chọc:
“Sao đây, Tô đại nhân lại muốn đích thân thẩm nữa? Ta nói rồi, những gì ta làm thì tự khắc sẽ nhận, còn những gì ta chưa từng làm, ai cũng đừng hòng vu oan bẩn thỉu lên đầu ta!”
Nghe ra thì lời lẽ chắc như đinh đóng cột, đầy tự tin kiên định.
Tô Vi chắp tay sau lưng, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.
“Không phải thế. Chỉ là vừa rồi ngoài kia gặp Diệp Sơ Đường, nàng có lời muốn nhắn lại cho ngươi.”
Diệp Sơ Đường? Lông mày Diệp Hằng giật mạnh, sắc mặt trầm xuống, nghiêng đầu quát:
“Nàng tới làm gì!?”
Mỗi lần nghe đến tên Diệp Sơ Đường, trong lòng hắn đều dấy lên bất an mãnh liệt, nhất là lúc này vụ án chưa hề định đoạt, vốn dĩ nàng nên ở trong phủ dưỡng thương, sao lại xuất hiện ở đây?
Tô Vi dõi chặt theo từng biến hóa trên mặt hắn, chậm rãi từng chữ:
“Tối qua, Diệp Minh Trạch đột phát ác bệnh, không qua khỏi.”
Lời vừa dứt, bốn bề lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Trong đầu Diệp Hằng trống rỗng một thoáng, kế đó chấn động dữ dội, bật người đứng phắt dậy:
“Ngươi nói cái gì!?”
Tô Vi đáp:
“Diệp gia hiện vẫn bị phong tỏa, hành sự bất tiện, nên Diệp Sơ Đường đặc biệt tới chuyến này. Diệp đại nhân, xin hãy nén bi thương.”
Máu toàn thân Diệp Hằng dồn hết lên não, hắn lao tới, hai tay ghì chặt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824371/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.