Tô Phối Nhi vừa bước đến cổng viện đã nghe thấy câu đó, tim nàng lập tức chấn động.
Nàng cố ổn định lại tinh thần, vội bước nhanh lên:
“Hàn lang!”
Lúc này Hàn Diêu đang cơn thịnh nộ, căn bản không nghe thấy tiếng nàng, chỉ gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Hằng, lạnh lẽo cười:
“Ta có phải ăn nói hồ đồ hay không, trong lòng ngươi rõ nhất! Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Ngươi tưởng những chuyện bẩn thỉu đó có thể giấu cả đời sao!?”
Sắc mặt Diệp Hằng khi đỏ khi trắng, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.
“Ngươi điên rồi! Ta thấy ngươi thật sự phát điên rồi! Ta hảo tâm giúp ngươi, cuối cùng ngươi lại cắn ngược một cái! Tốt! Tốt lắm! Coi như ta nhìn nhầm người! Từ nay về sau, ngươi ta mỗi kẻ một đường, nước sông không phạm nước giếng!”
Nói rồi, ông ta xoay người định bỏ đi, không muốn tiếp tục tranh cãi với kẻ điên.
Hàn Diêu sao chịu để ông ta cứ thế rời đi? “Sao? Bị ta nói trúng nên thẹn quá hóa giận? Diệp Hằng, nếu ngươi thật sự không hổ thẹn, thì dám ngay bây giờ đến mộ phần đại ca ngươi, ngửa mặt lên trời thề rằng từ đầu đến cuối chưa từng làm chuyện có lỗi với hắn hay không!?”
Thân thể Diệp Hằng cứng đờ.
Những người xung quanh nghe vậy, đều nhìn nhau, ánh mắt lộ ra sự mờ ám xen lẫn hứng thú.
Hàn Diêu dám nói Diệp Hằng hãm hại chính huynh trưởng ruột thịt —— nếu thật sự là thật, vậy thì chuyện này mới thực sự chấn động!
Những ánh mắt đó rơi trên người ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824272/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.