Tô Vi nhướng mày:
“Ngươi nhận ra ta?”
Khóe môi Diệp Sơ Đường khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện:
“Hội mã cầu hồi đó, từng ở xa xa trông thấy ngài một lần.”
Khi ấy Tô Vi phụng mệnh tra xét chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại hội mã cầu, Diệp Sơ Đường cũng bởi vậy mà lưu lại ấn tượng khá sâu.
“Thì ra là vậy.” Tô Vi chợt hiểu, ánh mắt thoáng lộ vài phần tán thưởng:
“Đã sớm nghe nói Nhị tiểu thư Diệp gia thông minh tuyệt thế, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Diệp Sơ Đường trong lòng có chút bất ngờ.
Nghe đồn, Tô Vi vốn là người tính tình cố chấp, ngay thẳng cứng rắn, ít khi nói cười. Dù là thuộc hạ của ông ta cũng chỉ dám cung kính, nào ai dám buông lời tùy tiện trước mặt.
Thế nhưng hôm nay diện kiến, thái độ lại hiếm hoi ôn hòa đến thế.
Diệp Sơ Đường liền khom gối hành lễ:
“Đại nhân quá khen.”
Tô Vi hai tay chắp sau lưng, thong thả nói:
“Đây không phải quá khen. Ngươi giống cha ngươi, trí nhớ đều tốt như nhau.”
Cha nàng? Diệp Sơ Đường ngẩn người trong thoáng chốc.
Bằng hữu thuở sinh tiền của Diệp Tranh, nàng ít nhiều đều có ấn tượng, duy chỉ riêng vị Tô Vi này… dường như chẳng từng qua lại?
Sao bỗng dưng lại nhắc đến?
“Có điều, đầu óc ngươi linh hoạt cơ trí hơn phụ thân ngươi nhiều.” Tô Vi gật đầu, ngón tay chỉ khẽ về phía nàng, “Không tệ.”
Lời khen kia quả thật xuất phát từ đáy lòng.
Trong tâm trí Diệp Sơ Đường thoáng xoẹt qua vô vàn suy nghĩ, dần dần đoán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824273/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.