Mục Vũ đế nghe thấy cái tên kia thì ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó khẽ chau mày.
“Con gái của Diệp Tranh?”
Tỷ đệ Diệp Sơ Đường đã hồi kinh một thời gian, rất nhiều người đều biết thân phận và lai lịch của bọn họ, song lại không ai nhắc tới trước mặt Mục Vũ đế.
Một là bởi Mục Vũ đế bận rộn chính sự, hai là năm xưa Diệp Tranh vì làm phật ý thánh nhan mà bị giáng chức, trên đường lại gặp nạn, chẳng ai dám chắc Mục Vũ đế có còn ghi hận chuyện cũ hay không.
Thế nên không ai đề cập tới tình huống cụ thể của tỷ đệ Diệp Sơ Đường.
Trước đó, Trưởng công chúa cũng cố ý lờ đi thân phận của Diệp Sơ Đường, chính là muốn chờ đến hôm nay, thừa dịp mà nhắc tới.
“Đúng vậy, ba năm không gặp, mấy đứa nhỏ này đều đã trưởng thành hơn nhiều.” Trưởng công chúa mỉm cười nói, “Đặc biệt là Sơ Đường, hôm ấy nếu không nhờ nàng ra tay kịp thời, bản cung chỉ sợ chẳng biết khi nào mới tỉnh lại.”
Mục Vũ đế thần sắc hơi dịu đi:
“Hoàng tỷ phúc trạch sâu dày, tự sẽ bình an vô sự.”
Ông ta lại nhìn về phía Diệp Sơ Đường, trầm ngâm hồi lâu rồi mới mở miệng:
“Không ngờ Diệp Tranh còn để lại huyết mạch, lại còn xuất sắc như thế, cũng coi như bất hạnh trong cái may.”
Nghe ông ta nói vậy, tảng đá treo trong lòng Trưởng công chúa cuối cùng cũng rơi xuống.
Ý tứ này là, chuyện năm xưa của Diệp Tranh đã một bút xoá bỏ, sẽ không liên lụy đến tỷ đệ Diệp Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824212/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.