Con ngựa kia dưới sự khống chế của Phùng Chương, không ngừng bới móng xuống đất, thần sắc bồn chồn, thỉnh thoảng lại ngẩng cao đầu, như muốn vùng thoát khỏi dây cương.
Phùng Chương cẩn thận quan sát một lượt, trong lòng đã có phán đoán.
Ông ta bất chợt giật mạnh dây cương, con ngựa kia mới chịu yên lại, bất mãn mà hắt xì một tiếng.
Phùng Chương xoay người, chắp tay:
“Bệ hạ, con ngựa này quả thật có vấn đề. Nếu vi thần đoán không sai, hẳn là đã bị người hạ dược.”
Lời vừa dứt, chúng quần thần lập tức xôn xao!
Mục Vũ đế cau mày thật chặt:
“Hạ dược?”
protected text
Thuở mười mấy tuổi, khi mới ra chiến trường, việc đầu tiên mà Phùng Chương phụ trách chính là lương thảo cho quân mã, cho nên đối với loại việc này, ông ta vô cùng tinh tường.
Ông ta đã nói như thế, vậy thì…
Sắc mặt Mục Vũ đế tối sầm như nước.
“Vậy tức là có kẻ cố ý làm?”
Từng chữ một, uy nghiêm lạnh lẽo.
“Bệ hạ!” Triệu Hán Quang lập tức quỳ rạp, giọng run rẩy:
“Vi thần thất trách! Không phát hiện ra manh mối trong đó! Xin bệ hạ giáng tội!”
Tiêu Thành Huyên cũng khẽ chau mày.
Triệu Hán Quang vốn hành sự thận trọng, sao lại để xảy ra chuyện thế này? Mục Vũ đế không đáp, mà Triệu Hán Quang cùng mấy người khác cũng chẳng dám ngẩng đầu, cứ thế quỳ yên.
Tiêu Thành Huyên suy nghĩ một lát, rồi cẩn trọng lên tiếng:
“Phụ hoàng, Triệu đại nhân trung thành tận tâm, thường ngày đều nghiêm cẩn chu toàn, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824211/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.