Quả nhiên, Cám ở đây. Nếu là trước đây, Cám nhất định sẽ xách váy chạy đến, bộ dáng muốn có bao nhiêu vui vẻ liền cò bây nhiêu, nhưng lần này, nàng lai cúi đầu, đi đường vòng.
Có lẽ nàng ấy cũng giống như ta, biết mình có lỗi với Tấm.
Nhưng sau đó, nàng có thai. Ta đã mong chờ đứa con này rất nhiều. Nó là đứa con đầu tiên của ta. Còn Cám, nàng đã vui vẻ trở lại. Ta cảm thấy sống thế này cũng tốt lắm. Có lẽ Tấm đang trên trời phù hộ và chúc phúc cho chúng ta.
Cho đến khi ta cảm nhận được Tấm chưa chết, dường như nàng ấy luôn ở xung quanh ta.
Ta nằm mơ thấy Tấm đứng dưới gốc cây thị, nàng nói: Nàng chờ ta đến rước.
Quả thật, ngoại ô kinh thành có một cây thị trăm tuổi. Ta cược một ván, liền xuất cung đến đó.
Lúc ta nhìn thấy Tấm, nàng vẫn đoan trang hiền lành như ngày nào, nhưng cảm giác lại không vui mừng như ta tưởng. Đưa Tấm về cung, mọi người đều rất vui mừng. Nhưng hằng ngày ta vẫn sai người xem tình hình của mẹ con Cám.
Nhưng kết quả làm ta vô cùng đau đớn. Cám sẩy thai, nguyên nhân là do Tấm.
Ta đã vội vã chạy đến chổ Cám trong màn mưa, nhưng đột nhiên khựng lại, ta phải đối mặt với nàng ấy thế nào đây?
Quan thị nội bên người hoàng hậu đến truyền lời
- Hoàng thượng, hoàng hậu khó thở, người có thể đến đó không?
Ta xoay người bước đi, nhưng cuối cùng lại không đến chỗ Tấm, mà quay về tẩm cung của mình.
Ta cần yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cam-nghiet-duyen-truyen/88111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.