Lại qua một năm sau, Đồng Hi trở về.
Bụng cô ấy to lên, vẻ mặt tiều tụy, đề nghị anh kết hôn với cô ấy.
Người đàn ông đó không muốn đứa bé này.
Anh ta muốn ở lại Mỹ, muốn kết hôn với một cô gái Mỹ có thể giúp ích cho sự nghiệp của anh ta.
Nghe xong hết thảy, anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời xanh biếc kia.
Anh chợt nhớ tới cái đêm gió thu ấy, cô gái đáng thương nói với anh: “Cố Tri Nhàn, anh biết không? Tương lai chúng ta sẽ có một đứa nhỏ rất đáng yêu, mắt giống anh, lông mày giống em. Sau khi anh ra đi, một mình em không biết làm thế nào để nuôi nấng nó lớn lên, làm mẹ đơn thân rất vất vả.”
Là thế này đúng không?
Nếu là như thế, vậy cũng không sao.
Hai năm sau, bệnh tình của anh bước vào giai đoạn cuối, bác sĩ nói anh có thể đi bất cứ lúc nào.
Bởi vì anh đã đầu tư một số tiền lớn vào việc nghiên cứu và phát triển xuyên thời không trong nhiều năm, người bạn nghiên cứu vật lý lượng tử của anh thông báo cho anh đầu tiên: “Sắp thành công rồi! Dưới sự truyền tống máy móc của chúng ta, con chuột bạch bị thương kia đã thành công trở lại trạng thái khỏe mạnh, không quá vài năm nữa chúng ta có thể tạo ra một cỗ máy xuyên không thật sự!”
Anh suy tư một lát, không nhịn được hỏi: “Vậy nếu tôi muốn xuyên không đến mười năm trước cứu bà nội của tôi, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740118/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.