Vào khoảnh khắc kia, anh dường như đột nhiên hiểu ra gì đó.
Chả trách.
Chả trách khi nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt cô gái kia luôn điềm tĩnh mà cô đơn.
Giống như… đang kể lại câu chuyện của người khác.
Cô chưa bao giờ là Đồng Hi.
Cũng chưa bao giờ là vợ của anh.
Ngốc thật.
Sao lại có người ngốc vậy chứ?
Anh vỗ trán cười khẽ, nước mắt lại không ngừng chảy đầy mặt, đến cuối cùng thì gần như khóc rống lên.
Thì ra lúc cô vượt thời không tìm anh, từ khoảnh khắc đó trở đi đã được định trước rằng tương lai bọn họ sẽ không gặp lại nhau.
Thì ra từng giây phút cô và anh ở bên nhau đều là đang nói lời tạm biệt.
Dù cho có tình cờ gặp nhau thì cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cô làm nhiều như vậy cũng chỉ vì để cho anh sống tốt một chút, hạnh phúc hơn.
Cho dù những hạnh phúc đó không liên quan đến cô.
Hai ngày sau, người bạn lại gọi cho anh một cuộc điện thoại, nói với giọng thở dài: “Chuột bạch c.h.ế.t rồi, bọn tôi đã phát hiện ra một vết thương khác trên người nó có loại tương tự như trước. Cuối cùng chúng ta vẫn không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.”
Anh cười:
“Không, có một số thứ đã thay đổi.”
Thật ra chưa chắc cô gái kia không biết kết quả không thể thay đổi.
Nhưng ít nhất trong quá trình đó không chỉ có bụi gai làm bạn.
Luôn luôn có một luồng gió ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740119/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.