Có lẽ do bi thương đã qua, Cố Tri Nhàn đã trải qua quá nhiều chuyện nên sốt cao.
Hai má anh đỏ bừng, môi trắng bệch không có chút màu sắc nào, anh không ngừng ho khan, còn tôi thì bận trước bận sau nấu cháo đút thuốc cho anh.
Một người bình thường rất rụt rè, lúc bị bệnh lại chui thẳng vào lòng người ta, tôi vừa đi thì anh tỉnh ngay, mở to hai mắt phủ kín tơ m.á.u nhìn tôi chăm chú, tôi đi tới đâu anh nhìn tới đó.
Mười năm sau anh cũng vậy, cực kỳ đau đớn cũng kéo tôi không buông, ép người mù nhạc như tôi hát lạc điệu cho anh nghe, anh vừa nghe vừa nhịn cười, còn tôi thì tức giận vừa đau lòng vừa xấu hổ.
Cố Tri Nhàn mơ màng thì thầm gọi tên bà nội trong miệng.
Tôi thay khăn mặt lạnh cho anh, đút nước, sau đó anh hơi mở mắt ra, nói nhỏ: “Vợ ơi…”
Sau khi tỉnh táo anh lại không muốn thừa nhận.
Chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, mua đồ ăn, tôi một mực kéo cánh tay Cố Tri Nhàn, anh ghét bỏ hất ra rồi đi theo tôi.
Đến nơi đông người, tôi lại tự giác nới lỏng.
Cố Tri Nhàn nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy chẳng phải rất mặt dày sao? Sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”
Vẻ mặt tôi cầu xin: “Em lo lắng bị người ta hỏi… Con của cô ngoan ghê, còn đi ra ngoài mua đồ ăn với cô nữa, bao nhiêu tuổi rồi thế?”
Cố Tri Nhàn cười không ra tiếng, khoác tay lên vai tôi: “... Ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740111/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.