Năm nhất đại học, tôi vô tình rơi vào hồ nhân tạo của trường. 
Vì là khu trường cũ bỏ hoang nên vốn dĩ không có ai đi qua. 
Hơn nữa gần đây trời mưa liên tiếp, mực nước dâng lên rất cao, bởi vì quá lâu không có ai quản lý nên chất nước đục ngầu xanh mét, mọc ra một lượng lớn tảo xanh, mặt nước còn trôi nổi rất nhiều rác. 
Mùa đông, nước hồ lạnh thấu xương, nó điên cuồng tràn vào trong miệng và mũi tôi. 
Tôi đập nước lung tung, định bắt lấy gì đó để nổi lên mặt nước, ngay cả vài tiếng kêu cứu liên tiếp đều bị nước nhấn chìm, nước lần lượt tràn qua đỉnh đầu, cơ thể của tôi cũng dần dần không còn sức lực nữa. 
Tôi không khỏi bắt đầu hối hận, tại sao tôi lại đến đây một mình, làm gì có đôi trai gái nào hẹn hò ở một nơi như thế này chứ. 
Đến đây còn chưa tính, tại sao tôi lại phải ngốc nghếch đi vớt con mèo kia. 
Lần này thì hay rồi, con mèo kia vừa gào lên thảm thiết vừa bơi lên bờ, móc vào những khe hở giữa những tảng đá rồi mạnh mẽ bò lên, tiếp theo lập tức vẫy nước trên người rồi chạy nhanh như chớp, còn tôi lại sắp c.h.ế.t ở đây. 
Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc này nữa. 
Ngay lúc tôi tuyệt vọng, Cố Tri Nhàn đi ngang qua ném ba lô, nhảy xuống cứu tôi. 
Anh kéo tôi lên bờ, làm biện pháp cấp cứu, sau đó cõng tôi đến phòng y tế của trường. 
Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740112/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.