Tôi dẫn Cố Tri Nhàn đến nhà bà lão hàng xóm.
Chuyện mà anh hối hận nhất trong tương lai chính là không thể nhìn thấy bà ấy lần cuối cùng, cũng không thể đi đến viếng thăm vào ngày tang.
Con cái của bà ấy đều dốc sức làm việc ở bên ngoài nên trong lòng vô cùng cô đơn, bà ấy coi Cố Tri Nhàn như cháu ruột mà yêu thương, nguyện vọng lớn nhất trước khi mất chính là Cố Tri Nhàn có thể đậu được một trường đại học tốt, sau này sẽ có tiền đồ lớn.
Trong nhật ký của Cố Tri Nhàn ghi lại tuổi thơ cô độc của anh, ba mẹ cãi vã suốt ngày, hai người đều ngoại tình, không có tâm trạng để ý đến anh.
Nhờ có bà lão hàng xóm tốt bụng nên anh không bị bỏ đói nữa, anh có cơm ăn, không còn mặc quần áo bẩn thỉu bốc mùi bị giáo viên và bạn bè trong trường bóp mũi ghét bỏ.
Anh cảm nhận được mùi vị tình thân ở bà lão hàng xóm.
Sau đó bà ấy qua đời, ngay cả gặp mặt lần cuối anh cũng không thể gặp được.
Gia đình đó đã chuyển đi từ lâu, cánh cửa đó cũng vĩnh viễn khép lại với anh.
Anh quỳ trước cửa khóc ba ngày.
Ba ngày sau, đi ngang qua bờ sông thì đột nhiên có ý định tự sát trong đầu.
Tôi không thể để cho anh năm của mười tám tuổi ôm lấy tiếc nuối như vậy.
Trong tang lễ, Cố Tri Nhàn quỳ rất lâu trước di ảnh bà lão hàng xóm, từng giọt nước mắt rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740110/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.