20. 
Anh vẫn không lên tiếng như trước. 
"Năm ấy tám tuổi, cháu không cẩn thận làm đổ thuốc màu của chú, chú lấy thuốc màu đổ đầy đất vẽ một bức chơi xuân cho cháu." 
"Năm mười tuổi, Chu Lỵ Lỵ rơi xuống nước, cháu quỳ trước sảnh một đêm, chú tới an ủi cháu, cho cháu một cái kẹo." 
"Năm mười hai tuổi, chú tặng cho cháu huy hiệu trường đại học của chú, bảo cháu tương lai phải học giỏi, lên đại học."... 
Tôi nói vội muốn chết. 
Nhưng anh thì lại ngây người tại chỗ, sau đó mỉm cười nhìn tôi: "Trí nhớ tốt lắm." 
"Năm đó chú nói khi thi lên đại học rồi mới có thể gả cho chú, cháu thi đậu rồi..." Tôi nhắc nhở anh. 
Anh không cười nữa: "Đó là nói đùa với trẻ con thôi." 
"Nhưng cháu tưởng thật." 
Khi còn bé lúc tôi biết con chó con chết rồi, tôi khóc rất thảm, Chu Trạch Bắc bèn ngồi xuống, xoa đầu tôi: "Con chó có sinh mệnh của nó, không thể chơi cùng cháu cả đời. 
"Vậy còn chú thì sao?" 
"Chú cũng không thể, chú sẽ kết hôn, sẽ có cuộc sống của chính mình." 
"Kết hôn thì có thể ở bên nhau sao? Chú không thể kết hôn với cháu sao?" 
Anh bật cười một tiếng. 
"Được, được, được, cháu lớn lên, thi đại học đã." 
Xem kìa, giờ anh lại không nhận. 
Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, nhóm chân lên, vội vàng hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái. 
Anh cúi mắt xuống nhìn tôi. 
Trong không khí như chỉ còn tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-su-dung-dan-ong/2880158/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.