22.
Trở lại trường, tôi kể với Lý Nhiễm mấy chuyện này.
Nhiễm Nhiễm nói: "300 ngàn không ít, anh ta cũng không tiện tay cho người bày sạp ven đường nhiêu đó đâu. Anh ta là thương nhân chứ không phải kẻ ngốc, cậu tưởng ai người ta cũng đi làm từ thiện à."
"Cho nên?"
"Tự cậu nghĩ đi."
"Anh ấy đối xử với mình không giống ăn xin ven đường?"
Lý Nhiễm suýt nữa thì cười chết.
"Đương nhiên là không giống rồi, anh ta đâu thể để ăn xin hôn mình một cái chứ."
Tôi cũng không nhịn được, cười nghiêng ngả.
Cười thì cười, nhưng tôi nghĩ rất lâu, sau đó mang theo giấy nợ và tấm thẻ kia đi tìm Chu Trạch Bắc.
Anh không có ở nhà, nhưng lại cho tôi mật mã để tôi vào nhà anh đợi.
Vốn tôi định để lại giấy nợ 200 ngàn và tấm thẻ 100 ngàn kia ở trên bàn trà rồi rời đi, nhưng nghĩ lại không phải con số nhỏ, chính tay đưa cho anh ấy vẫn tốt hơn.
Tôi nghiêm chỉnh ngồi trên salon phòng khác, đợi từ giữa trưa tới chiều, tôi còn ngủ thiếp đi mà anh ấy vẫn chưa quay lại.
Đợi đến khi tôi ngủ mấy giấc, cảm giác trên mũi hơi nhồn nhột.
"Nhiễm Nhiễm, đừng nghịch mà."
Tôi khoát tay, cổ tay bị giữ lại mới giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra, người đàn ông mặc âu phục giày da đã ngồi trên ghế salon bên cạnh, nhìn tôi.
"Chú ạ." Tôi vội bò dậy.
"Ngủ cũng không yên, suýt nữa ngã xuống rồi." Anh nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-su-dung-dan-ong/2880156/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.