Tôi gọi Quả tim Magiatite bị dính trên vách đá.
Ta sẽ không phán tội ngươi dám hành thích long thể của trẫm, chỉ cần giải đáp một số câu hỏi thôi.
Ngươi đã sống rất lâu và góp nhặt rất nhiều trí tuệ qua năm tháng phải không?
Kể cho ta biết những quái thú nguy hiểm ở khu mỏ này nào.
Phần lõi trồi ra khỏi tường rơi xuống đất rồi từ từ đối mặt với tôi.
Tôi đến gần đưa chân sẵn sàng đè nát nó nếu có ý định bỏ trốn.
Mộc quái dang hai nhánh cây như cánh tay của nó ra hai bên tạo ra tiếng lách tách khi đến gần Quả tim Magiatite.
Chú học cách đó ở đâu vậy?
「Ta đâu còn bỏ chạy được chứ. Xin đầu hàng. Nhưng rồng hai đầu, ngươi nên sớm chuồn khỏi nơi này đi」
Nó đáp lại.
Ồ, tại sao vậy?
Có thứ đáng sợ hơn bên trong hả?
「Vực long đã hồi sinh. Ta thừa nhận sức mạnh của ngươi có thể dồn ép được ta, nhưng ta không thể khẳng định một cái kết êm đẹp dành cho ngươi」
...Gì mà nói như kiểu bị hại vậy.
Ngươi chỉ ném một đống kim loại vô mặt ta để cố gắng luồn ra thì có.
Gặp cái thể loại ảo tưởng sức mạnh gì thế đây trời?
Nhưng quả thật ta không nhận thấy cảm giác thù địch thường có.
Theo ta đoán ngươi chỉ đánh phủ đầu để chui qua.
「Với vai trò làm người phân xử giữa các quái thú, ta đến để khuyên Vực long và ngăn chặn sự tàn sát không cần thiết một lần nữa diễn ra. Thế nhưng hắn… không chịu để lọt tai lời nào của ta」
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916698/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.