Chương trước
Chương sau
“Ngài chỉ huy Lapar… Quả thật chúng tôi không còn tìm thấy bất kỳ binh sĩ nào khác. Bọn họ đều đã đào ngũ rồi.”, cô gái cấp dưới tên Paige quỳ xuống báo cáo với tôi.
“Hmm, ta hiểu. Chẳng thể trông đợi gì nhiều. Cám ơn sự cố gắng của cô. Vậy thì tự chúng ta tấn công bọn Lithovar lần cuối theo kế hoạch đi.”
“Hah!”
Binh đoàn 〖Thợ săn đói khát〗 đang trong tình trạng tan rã.
Tôi nghe một trong những thành viên nói rằng ngài Tolman cũng đã rút lui.
Phần lớn đơn vị theo cùng ngài ấy, Azalea chỉ mang theo ít người với nỗ lực diệt trừ con rồng.
Thông thường hành động sẽ là hỗ trợ Azalea, hoặc rời đi an toàn với nhóm còn lại.
Nhưng thật không thể tha thứ khi chúng ta phải bỏ chạy khỏi lũ man rợ trong rừng.
Azalea có ý định mang chiến lợi phẩm từ con rồng về, tôi tin anh ta không được may mắn vậy đâu.
Tôi chỉ trông thấy nó thoáng qua nhưng cũng đủ biết không phải đối thủ dễ chơi.
Ngài Tolman đôi khi có hơi cố chấp, mặc dù Azalea sáng suốt như thế nhưng vẫn xem trọng mệnh lệnh của ngài ấy hơn quyết định của bản thân.
Trong số nhiều người hấp tấp nóng nảy của 〖Thợ săn đói khát〗, Azalea là người duy nhất tôi công nhận đứng ngang hàng về công tác chiến lược với mình, chắc tôi đã đánh giá anh ta hơi quá.
Không biết bạn có cảm nghĩ gì nhưng anh ta liều mạng lắm.
Cứ thấy có cơ hội chiến thắng là vẫn thử, với nhiều khả năng có thể chết vô ích.
Nếu điều đó diễn ra thật, ngài Tolman sẽ trở thành trò cười, và chắc chắn sẽ bị loại khỏi ứng cử viên tranh giành ngôi vương.
Thậm chí ngài ấy có thể bị thất sủng trước vai vế hoàng gia, phản ứng dựa trên cảm xúc là không tốt.
Khi biết Azalea đang trên đường chinh phạt con rồng, tôi đã nảy ra ý tưởng tấn công ngôi làng khi anh ta làm nó vướng chân.
Tất cả có thể thất bại trong cả việc tóm được Carbuncle lẫn con rồng, nhưng phá hủy ngôi làng cũng giúp ngài Tolman lấy được chút danh dự.
Chúng tôi cũng có thể mang về thông tin của con rồng đó.
Vẫn sẽ có ít cơ hội mong manh đưa ngài Tolman lên làm vua.
Tôi cũng sẽ có được vị trí kỵ sĩ hoàng gia.
Hơn nữa, một khi Azalea chết, quân hàm của tôi sẽ được thăng tiến, trở thành thủ lãnh kế nhiệm của 〖Thợ săn đói khát〗.
Ngài Tolman chắc sẽ khó xử lắm đây, đối với tôi thì lại tốt.
Lần đầu nhìn thấy con rồng đó tôi đã kinh ngạc.
Cơ thể siêu to bự chảng, hai cái đầu quái gở đung đưa.
Nó triệu hồi vô tận những lưỡi chém bằng gió với đôi cánh cực kỳ rộng, cái nào cũng xé con người ra thành từng mảnh.
Khi nó bay lên, lát sau lại có một vụ long trời lở đất ở địa điểm khác.
Chỉ cần quan sát nó từ xa, tôi đã nhận ra mối nguy không thể lường trước được nên nhanh chóng tháo lui.
Có thể nói một vài đơn vị khác trông thấy sẽ chê cười chúng tôi, thật ngớ ngẩn.
Đúng hơn là tôi đang giữ cái đầu lạnh.
Bởi chính con rồng mà 〖Thợ săn đói khát〗 tiêu tan, cắm đầu bỏ chạy.
Không muốn tham gia những trận chiến không cần thiết với tộc Lithovar, tôi đã lén tránh mặt.
Có lẽ do chúng không có thời gian nên không có kẻ truy đuổi nào theo chúng tôi.
Giúp cho hành động lần này khả thi.
Khi giả vờ rút quân, tôi đã cử vài toán binh dò xét xung quanh làng tìm sơ hở phòng thủ.
Cơ hội đã đến.
Không thể hoàn hảo hơn nữa.
Câu hỏi duy nhất là Azalea cầm cự được bao lâu mà thôi.
Những binh sĩ bên cạnh tôi chỉ có bảy người trực tiếp báo cáo từ đơn vị năm mươi mốt, chẳng thành vấn đề.
Họ là những thành viên ưu tú nhất mà tôi đã chọn.
Không có con rồng ở đây, đối phó với lũ man rợ dễ như bẻ chân bọn côn trùng.
“Tiến lên. Nếu các anh thấy tên nào định báo động thì trừ khử ngay.”
“Rõ!”
Tiếng còi hú có thể vang đi khá xa.
Cẩn tắc vô áy náy, để chúng gọi được con rồng về sẽ rất rắc rối.
“Một khi đã vào làng, gϊếŧ mọi thứ bắt gặp. Trong khi chúng đang trở nên hỗn loạn, tôi sẽ dùng con át chủ bài tận diệt trong một lần. Đừng bị để lại phía sau khi tới thời điểm rút quân đấy.”
“Ngài sẽ sử dụng nó ư?”
“Đúng. Do nó khá nguy hiểm nên tôi không thích, nhưng việc bị con rồng giới hạn thời gian, tôi không có sự lựa chọn. Sao cũng được, nhanh lên. Thu thập thông tin sẽ tốn ít lâu. Nếu chậm trễ là toi mất.”
Tôi đưa kiếm lên cao, đoàn cấp dưới cũng năng nổ hô hào.
Khẽ cười, và chúng tôi đi theo con đường ít bị bắt gặp nhất do các trinh sát tìm thấy.
Paige dùng phép ẩn thân lên nhóm, chúng tôi xông lên.
Ngay lập tức đã tới chỗ bọn cảnh vệ Lithovar.
Có năm tên.
Nhờ có ma thuật hỗ trợ mà chúng tôi thành công khiến chúng bất ngờ.
Một tên hối hả đưa tù và lên miệng, bốn tên còn lại dùng giáo phản công.

“Bắn.”
Tôi chỉ kiếm về trước.
Bốn binh sĩ phía sau tôi giương cung cùng lúc.
Một mũi trên trúng cạnh hông tên cầm tù và làm hắn ngã xuống.
Tù và cũng bị phá hủy bởi mũi tên thứ hai.
“Uguuh!”
“Cậu Tatark!”
Giờ mà còn lo lắng cho kẻ khác, hoặc là chúng đang quá rảnh rỗi hoặc không đủ thông minh để nhận ra tình hình hiện tại.
Tên kia vẫn còn thở, nhưng không thể cử động được.
Tạm thời chẳng sao.
Mục tiêu bắn tên nhanh chống đổi sang bọn cầm vũ khí.
Nhưng quả là thứ có kinh nghiệm sống trong khu rừng đầy rẫy quái thú, chúng đã né được tất cả khi xông lên.
Thế cơ những mũi tên do đội hình bắn ra lao tới chính xác các vị trí mà tôi chỉ bằng kiếm.
Tôi buộc chúng va phải nhau khi đang tránh những mũi tên, rồi bắn bồi thêm vài phát với những tên bất cẩn.
Một tên gục ngã, rồi lại đứa khác.
Lưng chúng xuyên đầy vết tên bắn.
Tôi cảm thấy mình như một nhạc trưởng của giàn giao hưởng.
Điều khiển những mũi tên, tôi khiến chúng phải nhảy theo ý của mình.
Tôi tự ngân nga lúc nào không hay.
Nhưng tên Lithovar trẻ tuổi tránh đòn mưa tiễn nhanh nhạy hơn những kẻ khác, luồn giữa hai bên khi tiếp cận tới tôi.
Nhìn trẻ mà cao ráo ra phết.
Chuyển động của hắn không thuần thục, nhưng vì thế mà khó dự đoán.
Cứ như cách của những con thú hoang.
“Hmm.”
“Ta đến đây bọn quỷ! Baron này sẽ chết, nhưng ta sẽ kéo các ngươi theo…”
Hắn vung mũi giáo một đường rộng.
Có thể là kết quả của hành động khi đó, hắn đang tức tối.
“Ngươi đầy điểm yếu, thằng súc vật.”
Tôi dùng kiếm chặn mũi giáo, sau đó xoay cổ tay hất nó đi.
Cây giáo uốn cong vụt khỏi tay hắn.
Tới cuối cùng, lũ mọi binh chẳng thể xứng tầm với kiếm thuật mà tôi được rèn luyện từ nhỏ khi còn trong gia tộc Ranpard danh giá.
Đây là điều tốt nhất hắn đã làm được.
Tôi cứ tiếp tục làm theo kế hoạch thôi.
“Grr, n- ngươi!”
Hắn do dự trong ít giây nhưng vẫn dùng tay trần lao tới, mặc cho tôi đang ở trên lưng ngựa và cầm kiếm.
Bộ tưởng làm tôi hết hồn được sao?
Chỉ là chút nỗ lực tầm thường.
Khả năng suy luận của hắn kém thật.
Đúng là đám người rừng mà.
“Ta sẽ cho ngươi thấy tại sao ta được mệnh danh là Lapar lôi kiếm.”
Tôi giơ kiếm lên trời tập trung ma lực.
“〖Lôi trảm〗!”
Thanh kiếm chói lòa trong tia sét, tôi tiếp cận tới hắn.
Bỗng nhiên không gian bao phủ trong sương mù.
“Hử?”
Tôi mở to mắt và đâm kiếm vào bóng hình phát hiện giữa màn sương.
Cảm nhận được lực tác động, tôi nhếc môi cười nhưng im bặt ngay.
Đó không phải con người.
Chỉ là đất.
Một khối đất thô thiển.
“Chậc! 〖Đất sét〗 nhỉ? Vậy là đối thủ có kỹ năng ma thuật đã xuất hiện. Nhưng đừng tưởng đánh lừa được ta!”
Tôi điều chỉnh nhịp thở và nâng cao phòng bị tìm kiếm.
Có một cảm giác yêu tà.
Nó cách không xa, có hình dáng con người.

Ở ngay vị trí tên cầm tù và ngã xuống.
“Kia! Phóng tên!”
Cấp dưới nghe theo mệnh lệnh giương cung đồng loạt.
“〖Gió lốc〗!”
Lượng lớn mũi tên bị cuốn bay bởi cơn gió dữ.
Đồng thời cũng phân tán sương mù mỏng lại.
Phía trước gã trúng tên là một đứa con gái Lithovar mắt đỏ.
Lượng ma tố thật lố bịch.
Tôi đoán ả có thể tiếp tục chặn những mũi tên vô số lần.
Không ngờ chúng còn một pháp sư mạnh mẽ đến thế.
“...Ai- Ai đây? A- Aro? Con là Aro đúng không?”
Gã được con bé đó cứu tỏ ra bất ngờ, há hốc sợ hãi nhìn chằm chằm vào mặt ả.
Ả bước lại gần vuốt lên vết thương trên bụng của hắn.
Sau một lúc nhăn nhó, ả rút mũi tên ra.
“Argh, aagh!”
Hắn kêu la đau đớn.
Ả hướng về cái cây cao chót vót phía sau.
Cái cây lắc lư nhẹ, nửa thân dưới bừng sáng, vết thương nhanh chóng liền lại…
Cái gì, ả vừa dùng 〖Hồi sức〗?
Tôi lấy tay dụi mắt.
“A- Aro… con là Aro?”
Khóc nức nở, hắn bước lại cô ả.
Biểu cảm của hắn vui mừng đến độ bạn không thể tin rằng trước đó hắn đang cận kề cửa tử.
Riêng ả lại có cảm xúc phức tạp, rồi nhìn về phía ngôi làng.
“...Hãy trở về làng thông báo.”
“...!”
Hắn ngạc nhiên.
Như chợt nhớ tới vai trò của mình.
“N- Nhưng, ta không thể để mặc con ở nơi nguy hiểm này được…! Ta sẽ yểm trợ, con hãy đi về làng…!”
Binh sĩ của tôi bắn một mũi tên về phía cô ta.
Ả giơ tay niệm chú 〖Đất sét〗.
Một khối đất trồi lên chặn lại.
“...”
Gã đàn ông nhận ra không thể trì trệ thời gian, nghiến chặt răng, hắn chạy về ngôi làng.
“Ta nhất định sẽ trở lại! Đừng chết!”
Ả thể hiện sự cô đơn khi nghe lời nói và như khẽ lẩm bẩm gì đó, rồi quay lại lườm lấy tôi.
Tôi lùi ngựa lại trong thoáng chốc, nhưng giữ kiếm sẵn sàng.
“Để xem một đứa con gái nhỏ nhắn biết tý ma thuật mà nghĩ gì dám chống lại Lapar lôi kiếm chứ…”
“Ngài Lapar cẩn thận!”
Tôi nghe thấy tiếng động phía sau nên vội nhìn lại.
“Không may ta vẫn còn ở đây!”
Là tên to con tự gọi là Baron khi nãy.
Như được làm từ ma thuật, hắn nhắm tới tôi với cây giáo bằng đất.
“Guuh!”
Tôi chặn lại khiến mũi giáo vỡ tung thành cát bụi.
Khuất tầm nhìn, hắn dùng hết sức lao lên.
Không thể phản ứng, tôi ngã khỏi ngựa.
“Ngươi… 〖Lôi xạ〗!” (Bức xạ sấm sét)
Tia sét từ thanh kiếm của tôi phân tán ra mọi hướng.
Hắn vội tránh ra.
Nhân cơ hội đó tôi lấy lại tư thế.
Hắn tiếp tục mất vũ khí, nhưng ả ta lại đưa tay lên và cây giáo mới xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn phủi vết trầy do lăn dưới đất rồi cầm giáo tiếp tục.
“...Tôi không biết cô là ai, nhưng cám ơn. Nhờ cô hỗ trợ phía sau nhé.”
“Lũ man rợ thấp hèn! Tốt lắm, hãy tan thành tro bụi trước lưỡi kiếm của ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.