Nắm lấy ngọn giáo bằng đất, hắn lao tới.
Dường như hắn có năng lực nào đó, mặc dù chẳng hơn một tên chiến binh liều lĩnh.
So về sức mạnh và vũ khí, tôi vượt trội hơn hẳn.
Nhưng nếu trúng phải những đòn ma thuật của ả mắt đỏ kia sẽ rất phiền toái.
Bên tôi có nhiều người hơn.
Không nên trì hoãn lâu ở đây.
“Hai người các cậu, bỏ cung tên đi mà tới hỗ trợ tôi. Còn lại để mắt ả phù thủy.”
“Vâng!”
Hai trong số bảy cấp dưới cất cung tên rồi rút kiếm đến bên cạnh tôi.
Năm người còn lại thúc ngựa bao vây đứa con gái theo các hướng.
Nếu họ cùng bắn tên thì ả không thể nào chặn được hết cả.
Hai binh sĩ bên tôi xông lên.
Một người đỡ cú đánh, người kia nhắm vào thân thể hắn.
Hắn ta bỏ vũ khí lùi lại, rồi liền nhảy vào con ngựa của người bên phải.
Cô ấy đã thủ sẵn vũ khí rồi.
“Có lẽ không cần tôi phải ra tay nữa.”
Mặc dù hắn có thể chất hơn một chút so với cấp dưới của tôi.
Nhưng lợi thế là hai chọi một.
Đối với tôi hắn còn yếu lắm cơ, Lapar lôi kiếm.
Cô ấy vung kiếm.
Cứ ngỡ sẽ trúng, bỗng cây giáo bằng đất phát nổ làm tung bụi mù.
“Mu…”
Cô ta phải lấy tay che chắn.
“K- Khốn khϊếp! Raah!”
Không nhìn thấy gì, người lính của tôi vẫn tung cú đâm.
Chắc chắn thanh kiếm đã trúng thứ gì đó trong lớp bụi cát.
Vẻ mặt cô ấy đã bình tĩnh hơn, liền trở lại cau có.
Khi lớp bụi lắng xuống, hắn dùng vai đỡ lấy lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916646/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.