Chương trước
Chương sau
Một thời gian ngắn sau khi tôi và Grodel tập trung với tiểu đoàn thứ tư, Azalea đến nơi, trên người dính máu và được cõng trên lưng thằng nhãi nhân thú Nell còn lùn hơn cậu ấy.
Vai áo cậu ta rách tả tơi và máu rỉ ra từ đó.
Càng nhìn tôi càng trở nên tức giận.
“N- Ngài Azalea bị quái thú gây sát thương. Ai đó, dùng ma thuật điều trị…”
Nell lên tiếng rồi đặt cậu ấy xuống đất.
Cách nói trỏng đó làm tôi bực mình.
Đến mức run người.
“Azalea! Giải thích đi! Không phải cậu khoe mẽ sẽ hạ gục con rồng đó hả! Bị một đứa xác sống tầm thường đả thương, cậu thật thảm hại biết bao! Chuyện gì với hai người bên cạnh cậu rồi? Đừng nói là đã để xác sống kia thoát được rồi nhá?!”
Tôi chửi bới, rút kiếm đâm xuống đất.
Tiếng lẻng xẻng vang lên khi vụn đá bắn ra.
Với lưỡi kiếm lộ ra, tôi bước tới chỗ cậu ấy.
Nell tỏ ra lo lắng, nhưng tuân theo ánh nhìn của Azalea nên tạm tránh ra.
“Thần không đáng được tha thứ. Không có lý do gì để bào chữa cho sai lầm khủng khϊếp mà thần mắc phải. Hãy để thần tạ lỗi bằng hành động của mình…”
“Cậu định van xin tôi giao việc xử lý con rồng đó lại cho cậu?! Lúc này rồi, trong tình hình bây giờ, sao cậu có thể… Cánh tay đó làm gì mà cầm kiếm nỗi nữa hả?! Cậu tính thế nào?! Tôi đã giao phó cho cậu, vậy mà trong thời điểm quan trọng lại để bị thương bởi một con quái kém cỏi! Rõ không thế?! Cuộc thám hiểm này, như cậu thấy, là con đường để tôi bước lên ngai vàng! Danh dự dòng tộc Torvenits của tôi đang bị đe dọa! Tôi đã tin tưởng cậu sẽ đánh bại được con rồng đó, thế mà… Xem cậu đã làm gì này!?”
Tôi mất bình tĩnh khi nổi nóng và vung kiếm xuống.
Nell đứng nhìn từ xa định can thiệp.
Azalea nắm lấy thanh kiếm của một người lính gần đó bằng tay phải không bị thương để chặn Nell lại, đồng thời tay trái bắt lấy lưỡi kiếm của tôi.
Không đời nào có chuyện lấy tay trần chặn thanh kiếm mà không bị gì cả.
Dù tôi không dùng nhiều lực chém, nó vẫn cắt vào nửa lòng bàn tay và đứt mất ngón trỏ.
Máu đổ ra.
“Thằng khốn… ngươi nghĩ gì vậy?!”
Nếu không cản Nell lại thì dù có bị thương cậu ta vẫn thừa sức tránh đi hoặc phòng thủ trước đòn tấn công của tôi.
Không, có thể thực hiện được cả hai ấy chứ.
Tay trái của cậu ta.
Là một kiếm sĩ, lẽ thường là luôn bảo vệ tay thuận của mình.
Số lượng những người mất cả mạng sống với cái giá là để lộ nhược điểm không nhiều.
Tuy đúng là tôi đã vung kiếm nhưng không có ý định khiến cậu ấy mất đi ngón tay.
“...Thần không cần thanh kiếm để gϊếŧ rồng. Nó không phải loại đối thủ chỉ có thể ứng phó bằng sức mạnh thông thường. Vì vậy… những vết thương này không gây ảnh hưởng gì cho trận chiến sắp tới.”
“Chỉ để chứng minh mà cậu…”
Azalea buông thanh kiếm của mình rồi quỳ xuống.
“Thần sẽ tận tâm phục vụ hết mình để giúp ngài trở thành vua. Thần không hối tiếc cho dù cống hiến thân thể và sự sống của mình. Xin ngài, giao quyền diệt trừ con rồng đó vào tay thần… Để điều tồi tệ nhất không xảy ra, ngài hãy rời khỏi đây.”
Tôi chẳng nói nên lời.
Không ngờ cậu ấy lại trung thành hết mức bên tôi như thế.
“...Hmm, thôi được. Đừng để tôi thất vọng.”
“Hah! Azalea này sẽ mang cả hai đầu con rồng ấy về cho ngài, cho dù phải mất mạng đi nữa.”
Cơn giận của tôi cuối cùng cũng nguôi ngoai.
“...Có vẻ tôi đã hơi mất bình tĩnh. Này các anh! Nhanh chữa trị cho cậu ấy!”
Tôi gọi tiểu đoàn, những bạch pháp sư nhanh chóng chạy đến.
“Vậy nói đi Azalea, cậu có kế hoạch gì?”
Nhân lúc đang được trị thương tôi hỏi cậu ta.
“...Thần sẽ đặt những con tin vào sâu trong hang động để dụ con rồng chui vào. Nếu nó thật sự bảo hộ cho tộc Lithovar thì… chắc chắn nó sẽ cố giải thoát họ.”
“Cậu biết cái hang nào gần đây đủ rộng chứ?”
“Không cần. Chuyện này… dùng để áp đặt nó. Để mang những đứa trẻ ra an toàn, nó sẽ phải 〖Hóa nhân thuật〗... Một con rồng thứ hạng cao như vậy nhất định phải có kỹ năng ấy. Đó cũng là một điểm yếu mà nó mang lại… Nếu bị tấn công bởi một kiếm sĩ hạng nhất khi chỉ số của nó bị giảm xuống, đó sẽ là một đòn quyết định. Không còn cách nào khác để rút đi ma lực và sát thương lên nó cả.”
“...Cũng không phải là một ý tưởng tồi, nhưng lấy gì đảm bảo nó sẽ làm vậy? Điều gì chắc chắn nó phải mạo hiểm mạng sống để cứu bọn thổ dân…?”

“Đây là biện pháp duy nhất lật ngược thế cờ. Đối thủ của chúng ta… một con ác long trong truyền thuyết mang tên Ouroboros.”
“O- Ouroboros!?”
Tôi gào lên.
Những người xung quanh cũng phản ứng kinh ngạc.
Ouroboros được xác định là một con quái thú cấp độ nguy hiểm hạng A.
Người ta đồn rằng nó chỉ có thể bị khuất phục thông qua sự hợp tác của nhiều vương quốc và hàng ngàn binh sĩ.
Tôi không có nhiều kiến thức về chủng loài này.
Nhưng tôi được kể, sức dẻo dai của nó vô cùng đáng sợ.
“Phải. Đó là lý do, nếu thần có thể gϊếŧ nó… ngài sẽ nắm chắc ngai vàng. Cho dù những quý tộc khác mang đến lễ phẩm gì cũng không thể sánh với ngài được.”
“Kh- Không thể nào! Sao cậu có thể chắc chắn được!? Làm gì mà cậu nghĩ mình sẽ gϊếŧ được nó!? Đó là hiện thân của sự bất tử…”
“Vấn đề do ma lực và thể chất của nó. Nhưng truyền thuyết đã phóng đại thôi… Bất kỳ sinh vật sống nào đều có giới hạn. Cuộc sống vĩnh hằng là điều phi lý. Nếu thần có thể ép nó dùng 〖Hóa nhân thuật〗... Nó sẽ mất đi rất nhiều lợi thế. Ở trong hang lại càng khiến nó khó bỏ chạy, nó sẽ bị thần đánh bại khi thể lực đang bị suy yếu.”
Đây là một kế hoạch điên rồ…
Nhưng nếu cậu ấy thành công, tôi chắc chắn sẽ lên ngôi.
Thêm nữa những vương quốc lân cận sẽ cảm tạ tôi vì đã chặn đứng một tai họa.
Với chiến lợi phẩm, tôi có thể tạo ra nhiều vật phẩm ma pháp từ mắt, thịt và xương của nó.
Tên tuổi của tôi sẽ được ghi danh trên khắp thế giới.
“N- Nhưng… với cánh tay như thế, cậu đâu thể cầm kiếm được nữa!”
“Thần sẽ dùng thuật ẩn thân… Sau đó nhân cơ hội khi nó đang rời khỏi hang, trước khi kịp vô hiệu 〖Hóa nhân thuật〗, thần sẽ liên tục tung 〖Bộc phá〗 với sức mạnh tối đa. Việc cơ thể không được lớp vảy che chắn thì cả một con Ouroboros cũng không thể sống nổi.”
Q- Quả thật… vẫn có khả năng gϊếŧ một con thú như thế.
“Để chuẩn bị chiến lược này, Nell… trông cậy vào cậu. Cậu phải tìm cách cầm chân nó ở thế nhân dạng với từng giây có thể. Tay cậu đủ nhanh nhẹn để đối phó mà.”
Azalea nói với Nell.
Hắn tỏ ra áy náy.
“V- Vậy là… chúng ta ra tay với một vị thần hộ vệ đang mạo hiểm cố cứu lấy bọn họ?”
Bầu không khí trở nên nhạt nhẽo.
Chúng ta sắp có được trong tay một con thú huyền thoại, vậy mà hắn lại nói ra những điều lãng xẹt?
Tôi không thể chịu nổi thằng nhãi ngu dốt này.
Azalea còn thấy được đặc điểm để tận dụng hắn, nhưng tôi thì không thèm.
“Ngươi nói cái quái gì vậy!? Chỉ vì Azalea nếu không…”
Azalea đưa tay để ngăn tôi lại.
“Vị vua của thần, Nell là một thành viên có giá trị để chiến đấu với Ouroboros nhân dạng. Thể chất của nó dù có bị suy giảm nhưng người bình thường vẫn không thể chịu đựng nổi trong mười giây. Ngay cả thần cũng sẽ gặp khó khăn…”
“Cậu quá đề cao hắn! Hắn còn có ích gì khi lại do dự vào thời điểm này!?”
Sau khi thinh lặng ít lâu, Azalea bày tỏ.
“Nell… Không phải là tôi không hiểu cảm giác của cậu đối với tộc Lithovar. Họ cũng có văn hóa, phong tục… con cái và gia đình. Vì biết cậu rất nhạy cảm nên tôi mới đưa cậu khỏi đơn vị của mình mà tham gia vào lực lượng dự bị.”
Bỗng dưng nói gì thế?
Tôi chỉ vô thức nhìn cậu ta.
Nhưng cậu ấy vẫn quan sát mỗi Nell.
“Những con rồng thứ hạng cao rất khôn ngoan. Trong số đó, ác long là loài xảo quyệt và gian manh nhất. Chúng có thể gắn bó với con người, nhưng không bao giờ dành tình cảm với họ. Hoàn toàn không.”
“Ơ? N- Nhưng chính ngài khẳng định nó sẽ đến cứu lũ trẻ mà…”
“Không hiếm chuyện loài quỷ và rồng có những tín đồ trung thành và được tôn thờ bởi con người. Cậu cũng đã thấy rồi. Đó là một đứa bé xác sống. Ouroboros có khả năng tạo ra các xác sống mạnh mẽ. Tộc Lithovar bắt người ngoài và hiến tế họ. Lý do… giờ thì tôi đã biết.”
“...Đó…”
“Tới sau cùng, Ouroboros kia sẽ trở nên quá vượt trội, rất có thể Ardesia và những vương quốc khác sẽ bị tận diệt. Bao nhiêu người sẽ phải chết chứ. Cả những nhân thú mà cậu dùng lương bổng của mình để hỗ trợ cũng không được an toàn. Hay cậu đang tin rằng con rồng ấy đang bảo vệ kẻ yếu thế một cách vô điều kiện?”
“......”
“Hay cậu không thích việc lợi dụng con tin? Sự ích kỷ đó của cậu sẽ gây nên thảm họa lớn. Hơn nữa còn có thể giúp tộc Lithovar được giải phóng khỏi Ouroboros. Họ sẽ ngừng việc bắt người hiến tế, cả những nơi khác cũng sẽ không can thiệp ảnh hưởng tới họ nữa.”
Nell, tên có ý kiến phản đối khi nãy đứng câm họng.

Không hổ danh là Azalea.
Cậu thật quá xuất sắc.
“...Nếu thể hiện tốt, cậu sẽ được khen thưởng và tự do rời khỏi 〖Thợ săn đói khát〗, đi đến bất cứ nơi nào cậu thích.”
Sau câu đó, Azalea nhìn vào mắt tôi để xác nhận.
Từ đầu Azalea đánh giá Nell rất cao.
Ngoài ra khi đã làm vua những chi tiết vụn vặt đó vô cùng đơn giản.
Hắn muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho được.
“Đ- Được rồi… tôi sẽ đóng vai trò thu hút Ouroboros.”
“Nói hay lắm. Tôi tin tưởng cậu, Nell.”
Azalea vỗ đầu Nell rối bù cả lên.
Sau khi kéo tay cậu ấy, hắn rụt rè ngước lên.
“Nếu cậu không thể cản nổi, hãy rời khỏi hang thật…”
Azalea ngừng lại đột ngột.
Nell lo lắng.
“...Không, đừng bỏ chạy. Dù có hết giới hạn cũng đừng bỏ cuộc.”
“V- Vâng...”
Hiếm khi Azalea nói ngắt quãng.
Cậu ta có ý đồ gì chăng?
Lúc còn đang bận tâm, tôi nghe thấy tiếng kêu phía xa.
“Ngài Tolman! Chúng tôi có đủ thông tin từ lũ nhóc rồi! Carbuncle đã nằm chắc trong tay chúng ta! Thần nghĩ chúng ta nên tra tấn chúng tới chết để khơi dậy tinh thần, ngài nghĩ thế nào?”
Là Grodel.
Azalea đến trước mặt hắn.
“...Thật không may, tôi cần chúng để làm mồi nhử. Anh nên nhanh chóng đưa ngài Tolman đến nơi an toàn.”
“Ah!? Nhưng tôi mới vừa thu được lời khai! Anh bảo tôi vứt chúng qua một bên? Sao, anh sợ con rồng đó hả…”
Azalea tóm cổ họng Grodel, bấm chặt ngón tay.
Hắn ngã xuống đất lăn lộn.
“N- Ngươi…”
“Tôi không tin anh, nhưng… không còn ai phù hợp hơn. Bất kể chuyện gì anh làm tôi cũng biết. Dù có thành công hay không rồi tôi chắc chắn cũng sẽ gϊếŧ anh. Hiểu được thì nhanh mà rời đi.”
“Thằng khốn, ngươi hăm dọa ta sao!”
Grodel cúi thấp người rút con dao giấu trong tay áo lao đến Azalea.
Cậu ấy chụp lấy cánh tay, thúc cùi chỏ vào mặt hắn.
“Buh!”
Cậu ta bồi thêm một cú đấm.
Grodel gãy mất răng cửa gục xuống.
Azalea nắm tóc kéo hắn lên.
“...Để nhắc lại. Tôi không tin anh. Đừng làm những việc vô bổ. Rõ chưa?”
Hắn gật đầu yếu ớt, Azalea gọi vài bạch pháp sư ra chữa trị cho hắn.
Grodel dù khá tài năng, nhưng Azalea mới là nổi trội nhất.
Tôi chưa bao giờ nghĩ lại có nhiều khác biệt như vậy giữa họ.
Nhưng thật bất thường khi Azalea nghiêm khắc như thế mà không có lệnh của tôi.
Cậu ấy xem việc sắp đặt của Grodel là cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, hắn ngoan ngoãn làm theo lời Azalea thu xếp rời khỏi khu rừng cùng tôi và phần lớn tiểu đoàn thứ tư.
“Azalea, hãy thành công nhé!”
“Thần sẽ chắc chắn... “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.