Chương trước
Chương sau
Tôi dự định sẽ làm suy yếu hai con kiến có nhiệm vụ dẫn đường ngay khi đã kiểm tra trạng thái của chúng.
Đầu độc bằng 〖Nanh độc〗, rồi bắt chúng xả sạch MP bằng cách bắn 〖Súng đất sét〗 vào tường.
…...Được, làm như vậy đi.
Thế này tôi có thể gϊếŧ chúng chỉ bằng một đòn 〖Phong trảm〗, và vì bị yếu đi thì sẽ chẳng tài nào chạy nổi.
“Guaa…”
Cô bạn kế bên lén nhìn tâm địa của tôi.
…Đừng có thái độ thế chứ.
Đâu phải anh mày làm chuyện này vì muốn đâu.
“…Kucha”
“…Kucha”
Lũ kiến gọi chúng tôi rồi bước đi.
Có lẽ chúng bảo hãy đi theo.
Tôi đã hiểu khá nhiều mà không cần tới phiên dịch.
Càng vào sâu hơn cái hang, tôi càng cảnh giác qua 〖Cảm quan〗.
Sau một lúc, nó đột nhiên phản ứng mãnh liệt.
Không chỉ vài mà có hàng tá tín hiệu phía trước.
Sẽ có kha khá vấn đề nếu chúng tôi bị vây quanh.
Nên tôi dừng lại và kêu một tiếng “Guoo”.
“Kuchaa?”
Con kiến ngừng bước rồi quay lại.
Thỏ banh, gửi tin nhắn cho hai tên này.
Bảo chúng mang nữ hoàng ra đây.
Không có vệ binh.
「...Nữ hoàng, chỗ này. Một mình」
“Kucha…”
Nghe thấy lời của chúng tôi, chúng tỏ ra lo lắng.
Có lẽ đây là một yêu cầu khó đáp ứng.
Nhưng phải kiên quyết như vậy.
Thế khác nào tôi chịu trận khi nhảy vô đống hỗn độn kia.
「Tự mình, không vòng vo. Nữ hoàng, bọn ta gặp」
“Guoo.”
Tôi kêu khẽ lên để khẳng định lời của mình.
Cả hai đã định bỏ đi, nhưng tôi kêu một con ở lại.
Nếu con đầu đàn không chấp nhận, có thể cả một đàn kiến có thể tràn đến đây.
Trong trường hợp đó, tên này có đủ số điểm kinh nghiệm quý giá cho trận chiến.
Thế nên không thể để nó đi được.
Một con bước vào nơi sâu thẳm của hành lang.
Sau khi chờ đợi khoảng năm phút, một con kiến lớn gần gấp đôi bình thường xuất hiện.
Phần bụng của nó như phồng to lên, di chuyển kéo lê theo.
Nó đi khá chậm.
Hẳn do hình thái này mà thiếu khả năng cơ động.
Không có lũ vệ binh.
Đúng với yêu cầu đưa ra, nó đã đến đây một mình.
“Guja…”
Con kiến to lớn ấy phát ra âm giọng trầm thấp.
Tôi nhìn qua 〖Kiểm tra trạng thái〗.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến chúa quỷ đỏ
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ : 31/70
HP : 421/421
MP : 9/128
Tấn công: 198
Phòng thủ: 276
Ma thuật: 179
Nhanh nhẹn: 97
Hạng: B-
Kỹ năng đặc trưng:
〖Thuộc tính đất: Cấp –〗 〖Bầy đàn: Cấp –〗 〖Hóa chất sinh học: Cấp –〗

〖Cát đỏ: Cấp –〗 〖Hồi phục HP tự động: Cấp 5〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng vật lý: Cấp 4〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Thần giao cách cảm: Cấp 6〗 〖Cắn: Cấp 4〗 〖Đất sét: Cấp 5〗
〖Súng đất sét: Cấp 5〗 〖Tự tái tạo: Cấp 6〗 〖Hơi thở cát: Cấp 4〗
〖Đẻ trứng: Cấp 8〗 〖Hồi sức diện rộng: Cấp 4〗 〖Lăn: Cấp 3〗
Danh hiệu:
〖Kẻ phát triển đầy đủ: Cấp –〗 〖Kiến chúa: Cấp –〗
〖Cầm đầu hang ổ: Cấp –〗 〖Con cháu đầy đàn: Cấp MAX〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Hiểu rồi…
Đây là kiến chúa chẳng thể sai được.
Với chỉ số này mà đánh nhau với tôi, nó có cơ hội sống sót cao hơn, nhưng MP đã cạn rồi.
Chắc vì do liên tục chữa trị cho đám kiến lính bị trúng độc.
Cũng tiện khi nó cũng sở hữu 〖Thần giao cách cảm〗 cấp độ khá.
Nếu không cuộc đàm phán sẽ rất phức tạp.
Kiến chúa dừng lại trước mặt tôi ở một khoảng cách.
Nhiều con kiến khác có thể thấy loáng thoáng tại ngã rẽ của hành lang phía sau kiến chúa.
Chắc chúng cũng muốn xông ra lắm rồi…
Kiến chúa quay lại nghiêm mặt với bọn đang hớt hải đó.
Chúng nhanh chóng rút lại rồi mất hút.
Lũ kiến hẳn lo lắng cho sự an nguy của Nữ hoàng nên đi thám thính mà không có sự cho phép.
“Kucha…”
Con kiến tôi giữ làm con tin khẽ kêu lên.
Một tiếng gọi như thể biết được sự bất tài của chính nó.
「Trước tiên, ta cám ơn vì đã chấp nhận cuộc đàm phán. Dù đôi bên có mối hận thù với nhau, nhưng hãy hoãn lại… Lời giới thiệu ngắn thôi」.
〖Thần giao cách cảm〗 phát ra từ kiến chúa.
Thật sự thì không hề có mối thù gì từ phía bọn tôi cả.
Nhưng lỡ nhận phải lời chỉ trích như vậy thì tôi đành ghi khắc.
Tôi chắc chắn không đến để hỏi chuyện vòng vo.
Thời gian đâu phải để chơi.
Cùng vào vấn đề chính.
「Này rồng, cậu mong muốn điều gì? Thức ăn, chúng ta có thể mang ra hết toàn bộ trong hang. Và xin cậu bỏ qua chuyện này được không?」
Thật tuyệt với điều kiện trên, nhưng tôi không cần.
「...Ta hiểu rồi, đây có phải là cách trả đũa cho việc tấn công cậu trước đó? Thứ khác ta có thể cho cậu là cái hang này… Ngay cả những chú kiến non nữa...」
Cái hang, kiến non… tôi chẳng thèm lấy.
Ra là thế này chứ gì.
Nếu có thể tôi muốn chúng đồng ý theo yêu cầu sau, nhưng làm sao mà chúng dễ dàng đưa ra thứ tôi muốn được.
Điều tôi cần là điểm kinh nghiệm để lên cấp.
Giới hạn là trong cuối ngày hôm nay.
Nếu không thể thu xếp được thì tôi phải thông báo tin buồn là chấp cả bà với đám lính.
「...Ồ, điểm kinh nghiệm. Vì nguyên nhân nào?」
Bà không hiểu sao?
Nếu chúng đánh đuổi bọn xâm lược thì chắc hẳn cũng hiểu khái niệm này.
Thật ngạc nhiên khi Adofu còn biết thì đám này nhằm nhò gì…
「Cậu bảo trong hôm nay. Nếu cậu sắp giao tranh với thứ gì đó vào ngày mai, chúng ta có thể gửi viện trợ」
Vậy đây là kiểu ý kiến theo bà.
Đối phó với tên anh hùng, lũ kiến chỉ như đám nhãi nhép…
Còn thế này thì sao?
Đàn kiến tràn vào Harenae, tạo ra một cuộc hỗn loạn lớn.
Có khả năng cứu được Nina và người thân của Adofu trong tình hình đó.
Tuy nhiên tôi sợ bắt gặp với tên anh hùng.
Tôi chỉ mới chạm mặt hắn một lần, nhưng tin chắc hắn còn hơn thế nhiều.
Bầy kiến không mạnh về độ nhanh nhẹn.
Cho nên nếu bỏ trốn với tất cả, hắn dĩ nhiên sẽ bắt kịp chúng tôi.
Còn khi chia ra chạy, lũ kiến sẽ bị tàn sát hết một lượt bởi tên anh hùng.
Dù bọn tôi có hợp sức đụng độ với hắn, cơ hội chiến thắng vẫn quá mong manh.

Trước tiên, tên anh hùng không có to đùng như con rết khổng lồ.
Chưa kể còn có những chỉ số mạnh hư cấu.
Cùng lắm chỉ có ba chúng tôi đủ sức đối chọi với hắn.
Dù ba con kiến tấn công đồng thời, hắn cũng nhẹ nhàng giải quyết gọn.
Khác với thân hình mảnh mai, tầm đánh của hắn rộng không tưởng.
Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải cùng đẳng cấp cả.
Tôi không nghĩ chèn ép hắn bằng số lượng là kế hoạch hay.
Phần thắng sẽ dễ đạt được hơn sau khi tôi lên cấp qua việc gϊếŧ hạ kiến đỏ.
「Vậy là không hiệu quả… Vậy ta có thể hy sinh mười kiến lính. Gϊếŧ hết rồi sẽ lên cấp khá thôi. Ta sẽ bảo họ đến trước mặt cậu từng người một theo ý cậu muốn」
Lời đề nghị thực tiễn đã được đưa ra.
Với vai trò là người đứng đầu, cách giải quyết này xem ra khá áp lực.
...Trong hang còn lại bao nhiêu?
「...Thời điểm tồi tệ. Chúng ta không còn nhiều. Số lượng đã suy giảm đáng kể. Đây là điều kiện tốt nhất chúng ta làm được」
Xem ra tiêu chuẩn sẽ không tăng dù tôi có đòi hỏi thêm đi nữa.
Chắc còn khoảng hơn ba mươi…
Đây có được xem là thiếu nguồn lực tổ chức chưa nhỉ?
...Bà ấy đành chấp nhận yêu cầu này vì biết tôi sẽ hành động bạo lực nếu tình hình căng thẳng.
Nếu chuyện đó xảy ra thật, chúng sẽ hoàn toàn bị tuyệt diệt.
Lúc tham gia cuộc đàm phán, tôi có vẻ đã quá kỳ vọng.
Ngoài ra, chúng không chỉ nhận thức rõ lời nói, cả suy nghĩ trong thâm tâm cũng vậy.
Chắc sự do dự trước hành động triệt hạ toàn bộ của tôi cũng được bầy kiến để ý.
「Vì đã lắng nghe theo ý muốn của cậu, không chỉ cậu là người duy nhất được đưa ra điều kiện」
Hể…?
「Chúng ta cũng có khả năng đập nát kế hoạch của cậu nếu lời đề nghị không được chấp nhận. Đừng quên」
Gì- cơ… đừng nói là...
Bà đang đưa ra lời thách thức, bắt buộc để giảm thiểu thiệt hại bên phía bà nhé?
「Nếu cuộc đàm phán không đạt thỏa thuận, ta sẽ tự sát. Ngoài ra đám kiến lính còn khả năng di chuyển sẽ phân tán và gϊếŧ luôn những đồng đội không thể. Dù với cách nào, nếu cậu đòi hỏi hơn thì chúng ta kết thúc」
Quả vậy, điểm yếu của tôi đã bị phát giác rồi hử?
Không, đây là một canh bạc theo cách nhìn nhận của phía yếu thế hơn.
Tìm ra được nhược điểm của tôi thì không đúng.
Sẽ không tốt chăng khi nói tôi đã bị nắm cán?
Kiến chúa xem ra đã nhận định việc tôi không chỉ đơn thuần vì trả thù mà đi tàn sát hết bọn chúng.
Tôi tin số điểm kinh nghiệm mình tìm kiếm sẽ tiêu tan nếu tôi nổi nóng ngay lúc này và phá bỏ điều kiện.
Qua việc đào tạo thỏ banh và thực hiện chiến lược bánh nhân rết, tôi hiểu ra lượng điểm kinh nghiệm nhận được liên kết với công sức từng người đóng góp vào cuộc chiến.
Đó là điều đương nhiên thôi, cũng là kinh nghiệm chiến đấu hết cả.
Nếu tôi chà đạp lên kẻ thù khi chúng không có chút ý chí bỏ chạy hay chống lại, lượng điểm nhận được sẽ không cao.
Chúng đã đặt tất cả vào ván cược này.
Với chiến thuật đàm phán tôi bị đặt vào quy chuẩn.
Bị đánh giá thấp mức độ thông minh thì không đáng cười.
Mười con kiến…
Nếu có được điểm kinh nghiệm trong yên lành thì cũng ổn.
Nhưng liệu có đủ hay không?
Lượng điểm nhận được chắc chắn sẽ bị giảm bớt vì chênh lệch thứ hạng.
Kiến chúa im lặng nhìn tôi trong mớ hỗn độn.
Thấy phản ứng của ta rồi, bà có định nới nới cuộc đàm phán ra chút được không?
Sẽ chỉ bất lợi nếu để lộ biểu cảm của tôi.
Nói đúng hơn là đừng trưng cái mặt méo xẹo ra.
Đệt, nghĩ lại tôi bị mất miếng ngon rồi.
Càng bực khi con nhỏ kế bên chỉ biết vô tư ngáp.
...Vẫn có thể tận dụng những thông tin đã bàn luận để làm cách nào đó.
Nói cách khác, bà còn thứ gì nữa không?
Hay cứ giữ kín?
Với vai trò dẫn đầu hang tổ, phía bên kia chúng cũng có những điều không thể thừa nhận.
Tuy thế tôi vẫn kiên quyết cần điểm kinh nghiệm dù có bao nhiêu đi chăng nữa.
Liệu có phải sai lầm khi tham gia cuộc đàm phán?
Để bên kia lật ngược tình thế trước tôi…
Không thể tưởng tượng nổi chúng dùng chính chiêu bài của mình để đối phó lại tôi, bị áp đặt vào thế bế tắc.
Cuộc thương lượng mà đổ bể thì Nữ hoàng không còn cách nào ngoài việc để đám thuộc hạ tự sát theo.
Với hậu quả khi để đối thủ nắm rõ ý định của mình, số điểm kinh nghiệm nhiều nhất mà tôi có thể nhận đã bị hạn chế rõ rệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.