Ah, thực sự, chuyện này đã trở nên lố bịch.
Rất phi lý.
Mặc dù nghĩ rằng tôi chẳng tài nào thua cuộc được, tôi lại không ngờ sự việc lại diễn ra thế này.
Sau khi tắc lưỡi, tôi chỉ thẳng Adofu.
“〖Gục ngã〗”
Tôi nói và hướng tay xuống đất.
Thanh đại kiếm vuột khỏi tay của Adofu.
Nó rơi ra và cắm xuống đất không một tý kháng cự.
“Guuwha!?”
Tôi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ quét nhẹ trên nền cát.
“Haa, chán ghê”
Đó là do tác dụng của ấn dấu tù nhân mà tên mục sư đặt lên.
Chỉ cần thi triển chút ma lực và đưa ra yêu cầu thì có thể điều khiển họ theo một mức độ nhất định.
Thế này để đảm bảo rằng tôi có thể giám sát lão để tránh việc bỏ trốn khi lão tạm thời được phóng thích.
Không phải lúc nào nó cũng hiệu quả tùy thuộc vào việc họ nghe được hoặc nội dung của mệnh lệnh, nhưng cũng đủ để vô hiệu hóa trong giây lát.
Đây là điều tôi chẳng mong đợi xảy đến, khi mà phải gϊếŧ lão sau khi cho lão nhìn thấy sự bất tài của bản thân.
Tôi là một con người ngay thẳng mà.
“Đồ- nhát gan, khốn khϊếp nhà ngươi…”
Adofu trợn mắt nhìn lấy tôi.
Lão khờ dại hay đần độn, ngay cả chính lão cũng không nhận ra.
“Không đâu, ngay cả khi đòn tấn công yếu kém vừa rồi có thành công thì cũng chẳng phải là vấn đề quá to tát, ta phải dành thời gian để cho cái bộ óc bé tẹo của ông hiểu ông khờ khạo đến mức nào. Cái danh hiệu tướng quân mít ướt”
Dù cho cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916489/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.