Adofu giương thanh kiếm và dần dần thu gọn khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Tôi có thể dễ dàng chém phăng cổ tay và cái đầu của lão, nhưng thế thì kết thúc đơn giản quá.
May mắn thay, có vẻ con rồng tai ương kia vẫn chưa cử động được.
Tôi sẽ dành thời gian hành hạ hắn thật chu đáo và chậm rãi để thỏa lòng tôi.
Vốn với bản tính thận trọng qua ánh nhìn của Adofu, lão thừa sức đoán được đường kiếm của tôi và né tránh.
Sau bốn lượt tung chiêu liên tiếp, Adofu bộc phát cơn nóng, cố sức vung rộng đường kiếm và nhảy lui về.
Chuyện này là sao đây?
Chẳng mang lại cho tôi cảm giác phấn khích gì cả.
Năng lực của chiến binh mạnh nhất vùng Harenae lại yếu xìu.
“Ông đang giả ngốc hả? Không có chút kỹ thuật và chuyên nghiệp gì cả thế?”
Mặc dù Adofu thường bị xúc phạm lúc còn ở trong ngục, tôi lại chưa từng thấy phản ứng như thế này.
Vậy rồi sau mọi chuyện, trình độ của hắn chẳng phải hơi đáng thất vọng sao?
Qua tất cả nổ lực khiêu khích, thật chán trước những gì lão thể hiện.
Tôi muốn tra tấn lão từng chút một, nhưng có lẽ phải đành bỏ qua vì còn phải chăm lo cho con rồng.
Tôi không có nhiều thời gian rảnh để chơi.
Bận ghê lắm cơ.
Giờ để làm lay động Adofu hơn nữa, tốt nhất là hãy tiếp cận theo góc độ khác.
“Sao rồi? Khi biết được chính ông là nguyên nhân gây ra cái chết của đứa em và người hôn phu, cảm giác thế nào khi những người bên cạnh đều phải ra đi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916488/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.