Vì cơ thể vừa mới tỉnh dậy, chưa kể chân không thể đi lại bình thường được nên việc chạy trốn đối với cậu rất khó khăn.
Thấy cậu vừa khập khiễng lại vội vã chạy đi như vậy, một cô gái trẻ chạy lại đỡ cậu, ân cần hỏi: "Cậu cần đi đâu hả, để tôi dìu cậu cho."
Giản Lê ngước mắt lên nhìn người trước mặt, ánh mắt khẩn cầu nói: "Giúp tôi ra khỏi đây đi, làm ơn."
Nhìn thấy cậu run rẩy và vội vã như vậy, cô gái đoán rằng cậu chắc hẳn là sợ bệnh viện nên liền an ủi: "Không sao đâu, bệnh viện ở đây tốt lắm. Anh trai tôi cũng đang được điều trị ở đây n...
"Làm ơn, giúp tôi... Có tên điên muốn giam cầm tôi."
Cô gái tưởng cậu vì sợ quá nên nói đùa cười phá lên: "Cậu hài hước thật đó, tôi bảo rồi bác sĩ ở đây tốt lắm."
Thấy cô gái không tin mình, Giản Lê không còn cách nào khác vạch ống quần cùng cổ áo ra bởi Giản Lê biết với sức một mình cậu sẽ không thể thoát ra khỏi đây được: "Nhìn đi, những dấu vết này do tôi bị bạo hành đấy, làm ơn giúp tôi đi"
Cô gái kinh ngạc nhìn cậu, vết bầm trên cổ đã mờ đi nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy, còn cái chân phải kia thì đã được băng bó rất cẩn thận, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không giống bị thương bình thường.
Không để cô kịp suy nghĩ, trước mặt bỗng xuất hiện một thanh niên cao lớn, khuôn mặt điển trai tươi cười nói: "Lê Lê à, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3741116/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.