Giản Lê đã chuẩn bị tâm lý cho trận đòn tiếp theo, nhưng đợi mãi vẫn không thấy gì. Cậu mở mắt lên nhìn, đối diện với cậu là khuôn mặt mang vẻ đáng thương của Hoài Thanh đang nhìn cậu.
Đôi mắt hắn thoáng lên vẻ đau buồn, như thể người bị tổn thương là hắn chứ không phải cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Hoài Thanh, Giản Lê vô thức muốn an ủi. Nhưng cái cảm xúc đó chỉ thoáng qua trong chút lát thôi, Giản Lê biết, Hoài Thanh hắn chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Trước đây, mỗi khi ở cạnh nhau. Đôi lúc Hoài Thanh sẽ dùng đôi mắt đó để dụ cậu lên giường, mỗi lần như vậy cậu đều không thể đi lại bình thường trong mấy ngày...
Hắn nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cậu, khoé môi khẽ cong lên. Bàn tay to lớn đưa lên xoa má cậu: "Không sao hết, dù sao bây giờ em cũng không thoát khỏi tôi."
Câu nói đó như đánh mạnh vào tâm trí cậu, Giản Lê hất phăng tay hắn ra, ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn.
Khác với vẻ điên cuồng, mất kiểm soát như sáng nay thì bây giờ Hoài Thanh trông điềm tĩnh hơn nhiều. Hắn không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu cậu kêu cậu ngủ thêm rồi rời đi.
Giản Lê nhìn vào cánh cửa đóng chặt lại, trong lòng dâng lên loại cảm xúc khó tá.
"A a a... Con mẹ nó Hoài Thanh, tên khốn thả tôi ra!"
Đáp lại cậu chỉ là sự yên lặng, không có ai trả lời mặc cho cậu có la hét, gào khóc cũng vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3741115/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.