"Ư... Ưm... Ưmm..."
Giản Lê bị bịt chặt miệng đang cổ lên tiếng như muốn nói gì đó, trông rất chật vật. Hoài Thanh nhìn đến thích thú.
"Suỵt, em nên yên lặng một chút đi chứ, nếu không muốn bị phạt."
"Ứ...Ứmm...Ứm."
"Rốt cuộc em đang muốn nói gì vậy?" Hắn nhãn mặt khi thấy cậu vẫn không chịu nghe lời mà cứ ư a.
Hoài Thanh tiến sát lại gần cậu, cầm theo khay đựng đống đồ bên trong ban nãy "Phòng này cách âm tốt lắm, cho dù em có cố gắng thể nào cũng không có ai nghe thấy đâu nên đừng có cố gắng nữa."
Giản Lê mở to hai mắt lên nhìn hắn, mang vẻ van xin cùng sợ hãi.
Rốt cuộc cậu đã làm gì sai để bị đối xử như vậy chứ.
Hoài Thanh đưa cái khay sắt kia đến trước mặt cậu, Giản Lê có thể nhìn thấy bên trong khay sắt toàn dao kéo, thuốc giảm đau và một vật gì đó mà cậu cũng không biết nữa.
Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của Giản Lê đã run lẩy bẩy từ ban nãy, hắn bỏ thứ bịt miệng cậu ra.
"Em biết đây là thứ gì không?" Hắn cầm vật kia lên đưa trước mặt cậu hỏi, thấy cậu không trả lời hắn lại tự trả lời. "Là định vị, anh sẽ cấy nó vào cơ thể em để sau này nếu em muốn trốn đi đâu thì anh cũng có thể tìm thấy được."
Giản Lê khiếp sợ nhìn hắn, Hoài Thanh hắn thật sự sẽ làm vậy sao? Hắn chắc chắn bị điên rồi, sao hồi đó cậu có thể yêu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3743102/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.