Giản Lê bây giờ cực kì bài xích Hoài Thanh, cậu lấy tay hất mạnh bát cháo trên tay hắn. Bát cháo bị hất ra rơi xuống đất xoảng một cái liền vỡ thành nhiều mảnh, cháo trong bát bị văng tứ tung ra khắp sàn.
" Cút đi, mẹ kiếp thẳng thần kinh!" Giản Lê tức giận quát lớn nhưng cơ thể cậu ngược lại, nó thành thật mà run tẩy từng hồi.
Vốn tưởng Hoài Thanh hắn sẽ phát điên như lúc nãy nhưng hắn không hề tức giận mà cẩn thận dọn dẹp lại căn phòng.
Hắn mỉm cười, giọng nói thanh mát ngọt ngào nhưng lời thốt ra lại hoàn toàn trái ngược:" Chỉ lần này thôi, nếu em còn dám làm như vậy nữa lần sau anh sẽ không bỏ qua mà dí đầu Lê Lê xuống bắt em liếm sạch mấy thứ như này đó" (1
Giản Lê sợ hãi không dám nhìn vào ánh mắt hắn, ánh mắt đó quá đáng sợ, quá lạ, lạ đến độ Giản Lê không tin ánh mắt đó xuất phát từ Hoài Thanh, kẻ mà cậu từng tin tưởng và yêu nhất.
Khi Hoài Thanh đóng cửa rời đi, không khí trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Cậu không còn khóc nữa nhưng cơ thể vẫn run lên từng cơn, cái chân vẫn còn đang đau âm ỉ.
Giản Lê nhìn xung quanh căn phòng, đây không đâu khách chính là phòng của Hoài Thanh. Thấy vậy tâm trạng bất an lo lắng của cậu được vơi đi phần nào, không phải là vì cậu cảm thấy yên tâm khi ở đây mà là do hắn không nhốt cậu ở mấy nơi khỉ go cò gáy nào đó. Biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3729199/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.