Lần nữa tỉnh dậy, Giản Lê vô lực nằm im bất động trên chiếc giường mềm mại. Cơ thể cậu đau đớn từng cơn đặc biệt là nơi tư mật đó.
Tiếng nức nở cùng tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng.
" Hức...hức.. ức.." Rốt cuộc chuyện này là sao chứ, tại sao cậu luôn phải chịu những điều bất hạnh như vậy chứ.
Càng nghĩ cậu lại càng thấy bản thân thật tội nghiệp, có lẽ chưa bao giờ cậu cảm thấy bất công như bây giờ.
Dù khi đi học nhìn bạn bè cùng chăng lứa được ăn ngon mặc đẹp, được ba mẹ đón về Giản Lê cũng không cảm thấy bất công và tủi thân như bây giờ
Giản Lê muốn chạy trốn khỏi Hoài Thanh nhưng giờ đây cơ thể cậu lại vô lực, ngay cả tay cũng không thể cử động nổi. Tại sao cậu lại không thể ngủ thiếp đi như mọi khi, tại sao lại tỉnh dậy để chịu nỗi đau này chứ.
Nước mắt cứ vậy mà trào ra, tiếng khóc nức nở của cậu lại càng to hơn. Giản Lê cậu hối hận rồi, hối hận vì đã tin tưởng Hoài Thanh, hối hận vì đã yêu Hoài Thanh, hối hận vì bản thân không biết chừng mực mà hi vọng về một cái kết đẹp bên Hoài Thanh...
Vì mải mê suy nghĩ nên ngay cả khi có tiếng mở cửa bước vào cậu cũng không để ý, Hoài Thanh mang một bát cháo nóng hối đi vào.
Hắn nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống cái bàn gần đầu giường khẽ giọng nói :" Sao lại khóc rồi, em khó chịu ở đâu sao." Giọng điệu của hắn hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3715592/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.