Cả hai đứng nhìn nhau, Giản Lê có thể thấy được trong ánh mắt của Hoài Thanh đầy tia âm u cố chấp. Hắn không nhanh không chậm ôm trầm cậu vào lòng. Giọng đầy ủy khuất:" Lê Lê à, em có biết mấy ngày nay không có em anh sống thế nào không."
" Hay là bẻ chân em đi để cho em khỏi chạy trốn nhỉ." (
Giọng hắn vẫn ngọt ngào dễ nghe như trước nhưng lời nói ra lại thật đáng sợ
Giản Lê đẩy mạnh Hoài Thanh ra quát lớn :" Tên thần kinh, anh còn dám vác mặt đến gặp tôi hả."
Ngay khi cậu quay người rời đi thì liền bị một lực mạnh đập vào gáy ngất đi tại chỗ. Hoài Thanh sắc mặt đen đến khó coi đứng nhìn Giản Lê bị đánh mà ngất ra giữa đường.
Ánh mắt của hắn quá đáng sợ, đến nỗi những người qua đường không dám đứng lại gần mà nhanh chóng tránh
di.
•••
U....
Giản Lê đau đớn tỉnh dậy, nhìn không gian tối đen như mực không khỏi sợ hãi. Cậu nhớ rõ ràng là bản thân đến điểm hẹn gặp Thành sau đó gặp phải Hoài Thanh sau đó...
Nghĩ đến đấy Giản Lê liền sợ hãi đứng dậy, ai mà ngờ khi cậu vừa đứng lên tiếng dây xích leng keng cùng cái chân phải tự nhiên đau nhói không cử động được. (2
Giản Lê cứ vậy mà ngã lăn xuống giường, cái chân phải đau nhói lên từng cơn khiến cậu đau đớn rên rỉ vài tiếng, nước mắt sinh lí vô thức trào ra.
Cạch.
Tiếng cửa phòng đột ngột mở ra, đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3715591/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.