' Tôi cho em nói lại đấy."
khuôn mặt cùng ánh mắt Hoài Thanh hết sức doạ người, làm cậu sợ hãi mà cố gắng vùng vẫy khỏi tay Hoài Thanh.
Thấy cậu vùng vẫy kịch liệt càng làm cho hắn trở nên tức giận hơn :" Tôi bảo em nói lại!"
Giản Lê sợ hãi co người lại, cậu chưa thấy một Hoài Thanh đáng sợ như này nhưng cậu cũng không muốn nhượng bộ chút nào bởi đây hoàn toàn là lỗi của Hoài Thanh :" Tôi nói tôi kinh tởm cậu, tôi ghét cậu!"
Ánh mắt Hoài Thanh tối sầm lại, hắn lấy tay bóp chặt cổ cậu. Giản Lê bất ngờ bị Hoài Thanh bóp cổ thì cố gắng dãy giụa, nước mắt sinh lí trào ra.
Không cho phép em ghét tôi! Sao Lê Lê nào cũng không ngoan vậy." ( 1
Giản Lê không hiểu lời nói của Hoài Thanh, mà đúng ra cậu không có khả năng suy nghĩ vào lúc này. Cổ cậu bị Hoài Thanh bóp chặt đến không thở nổi, bàn tay cố gắng đẩy Hoài Thanh ra nhưng vô lực.
Đến khi Giản Lê ngất đi vì thiếu dưỡng khí hắn mới bỏ tay ra, hắn nhìn thân hình nhỏ nhắn đang ngất kia thì dịu dàng mà ôm vào lòng an ủi, như thế kẻ điên ban nãy không phải hắn vậy.
Ngoan nào, không được rời xa anh nhé." Hoài Thanh cẩn thận hôn lên má cậu, hắn nhìn dòng nước mắt chảy ra của Giản Lê thì nhẹ nhàng liếm sạch.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngủ của cậu. Giản Lê giật mình tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3714994/chuong-43.html