Chớp mắt đã qua hai ngày, đứa trẻ kia mãi vẫn chưa có tỉnh lại, khi Thanh Tiêu và Thẩm Linh Uyên kiểm tra đan điền của hắn thì đã thấy có dấu hậu chữa trị, điều này làm cho hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thiên Huyền Đan huyền diệu khó giải thích, Thanh Tiêu cũng chỉ nghe qua cũng chưa thấy bao giờ, còn sót lại hơi thở thì vẫn có thể chữa trị đan điền, đây cũng chỉ là suy đoán của y thôi, cũng không dám bảo đảm là vậy.
Cũng may xác thật hữu hiệu.
Có thể giữ được đan điền, liền tương đương với bảo vệ được một mệnh của đứa trẻ này, sau này dùng thiên phú của Linh tộc đi tìm một gốc cây Thiên Huyền Thảo, rồi tấn chức lên Nguyên Anh chữa trị tàn khuyết, thì phải xem tạo hoá của chính hắn thôi.
Có điền kỳ lạ là những tu sĩ mà môn phái phái đi tuần sơn lại không phát hiện ra tung tích của ma vật. Mười bốn năm trước sau khi đại chiến giữa chính và tà kết thúc, ma tộc bị các tu sĩ chính đạo đuổi về vùng Tây Bắc hoang dã. Kiếm Thánh dựng nên một bức tường ngăn cách, hai bên vô pháp liên hệ. Nhưng mà mấy năm trở lại đây đôi khi lại xảy ra việc linh khí của các tu sĩ bị ma vật cắn nuốt, có lẽ là có mấy con cá lọt lưới, không thể loại bỏ hoàn toàn.
Màn trời đêm ánh sao lấp lánh, tuyết đọng kín sân viện toả ánh xanh trong đêm.
Thẩm Linh Uyên nhìn cây Tùng trong viện bị phủ kín tuyết trên cành, vô thức vuốt ve nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-su-de-lai-nhu-vay/907597/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.