( Nhụ: Trẻ em, trẻ con.
Mộ:ái mộ, yêu thích.
Mình không biết nên để như nào nên cứ để nguyên vậy nhá:3)
Thương Tiêu phong là một toà phong trên đỉnh núi Côn Luân vậy nên quanh năm trên đó cũng bị băng tuyết bao trùm, không có một ngọn cỏ nào sống sót cả. Kiếm Tông lịch đại tông chủ và thân truyền đệ tử sống trênThương Tiêu phong. Tới đời Thương Tiêu, thân truyền đệ tử chỉ có một người là Thẩm Linh Uyên, vì thế ở một nơi to lớn như vậy cũng chỉ có duy nhất hai người ở.
Phòng trống rất nhiều, nhưng Thẩm Linh Uyên không yên tâm để Diệp Đàn ở một mình, liền để cho Diệp Đàn ở chung một viện với mình.
Khi trở về thì hoàng hôn cũng đã buông xuống, Thẩm Linh Uyên nắm tay Diệp Đàn đứng trước cửa viện. Trong viện một tia nhân khí cũng không có, bên trong im ắng như một cánh đồng bát ngát. Thẩm Linh Uyên búng tay một cái, hai ngọn đèn treo trước cửa bỗng bùng sáng. Không biết rằng y đã dùng phù pháp gì mà ánh đèn giữa cơn gió cuồn cuộn trên núi không hề lay động, vững vàng chiếu sáng chữ trên tấm bảng trên cửa: Tùng Tuyết Cư.
Nét chữ thanh tuyển, quả là do chính tay Thẩm Linh Uyên đề lên.
Trong viện khá là giản đơn, chỉ có vẻn vẹn mấy cây Tùng và cây Bách, tuyết đọng trên cành; bên trong có một thạch đình, có một bàn đá và mấy ghế đá. Trừ những thứ đó ra thì còn có một gian phòng ngủ, một gian tĩnh thất, còn lại thì không còn gì nhiều nữa.
Thẩm Linh Uyên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-su-de-lai-nhu-vay/907598/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.