Chương trước
Chương sau
Gió lạnh thấu xương, tuyết phủ đầy trên mặt đất. Trong khung cảnh trắng trong trải dài mênh mông ấy dần dần lộ ra một bóng hình đơn bạc. Người này di chuyển một cách chậm dãi, chiếc áo choàng màu đen ở trong làn tuyết trắng bay phần phật, dưới cái mũ to rộng của chiếc áo choàng lộ ra một đôi môi mỏng và cái cằm trắng nõn.
Trận tuyết này thật lớn.
Thẩm Linh Uyên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ thầm trời sắp tối rồi nên chắc cũng không về núi được. gần đây có một cái trấn, đến đó nghỉ chân qua đêm cũng ổn.
Không khí trong quán trà vốn là đang náo nhiệt nhưng đến khi Thẩm Linh Uyên đẩy cửa đi vào liền yên tĩnh trong chớp mắt, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gió lạnh gào thét, nó dường như bị nhốt ở bên ngoài khi người nọ tiến vào bên trong. Thẩm Linh Uyên đối mặt với ánh mắt tìm tòi của mọi người xung quanh, cười nhẹ một cái, ngồi xuống cái bàn trống trước mắt, thong thả vén mũ áo ra sau rồi cởi áo choàng xuống.
Ây dô! Trong lòng mọi người thầm khen một tiếng, tiểu công tử này thật tuấn tú nha!
Thẩm Linh Uyên nay mười lăm tuổi, ôn nhuận thanh nhã thấm nhuần vào xương cốt, dáng người thon dài, hơn nữa trên người còn khoác một chiếc thượng giai áo bào ống rộng màu thanh ngọc, eo đeo đai ngọc, càng gia tăng thêm khí chất xuất trần của y. Rõ ràng là đang ngồi giữa sự náo nhiệt nhân gian của quán trà, nhưng thân y lại giống như là đang ở chốn thế ngoại tiên cảnh.
Có một tiểu nhị nhanh chóng từ trong quán trà ra tiếp đón, Thẩm Linh Uyên nhẹ giọng gọi một bình trà và hai món. Đôikhi có người liếc nhìn, y đều gật đầu ngỏ ý chào hỏi.
Dáng người chi lan ngọc thụ, cười như minh nguyệt nhập hoài.
Mọi người thấy y có vẻ ôn hoà, liền thả lỏng tiếp tục uống trà, quán trà lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
"Nghe gì chưa? Cây cối ở trên đỉnh Tiểu Dao đều bị chết héo hết cả rồi đấy!"
"Đỉnh Tiểu Dao? Cái chỗ quái quỷ kia á?"
"Còn đâu vào đây nữa! Ngày thường chỗ đó đã đủ khiếp người rồi, xung quanh đều là tuyết, chỗ kia có cây nhưng gió to đến nỗi không thể tiến vào một bước, ngươi nói xem có phải tà môn lắm không! Nghe nói là vào ban đêm ở đó sẽ có ánh đèn lấp ló, có đôi khi còn thấy được cả một căn nhà, còn có cả một đứa trẻ đang cười nữa cơ, vừa đến gần thì lại chả có gì cả, đi vào ban ngày thì toàn là sương mù, đi một lúc liền lạc đường luôn, mọi người đều nói là có quỷ! Hôm qua ta vào núi săn thú, vừa vặn lại đến đỉnh Tiểu Dao, mấy cái cây ở đó đột nhiên biến mất luôn! Ai biết hiện giờ lại xảy ra chuyện gì chứ."
......
Thẩm Linh Uyên nâng chén trà ngưng ở bên môi, ánh mắt khẽ động.
Có chút cổ quái.
Hắn buông chén trà, giả vờ tò mò gia nhập cuộc hội thoại: "Không biết rằng đỉnh Tiểu Dao mà hai vị nhắc đến là ở nơi nào?"
Hai vị thợ săn mặt mày hớn hở đang nói chuyện với nhau thấy thế thì nhìn một cái, một trong số đó hỏi: "Nhà ngươi hỏi cái này để làm gì? Chỗ kia cũng không phải là chỗ để chơi đâu."
Chắc là thấy Thẩm Linh Uyên ăn mặc không tầm thường liền cho rằng y là tiểu công tử nhà ai đang đi du ngoạn một mình.
Thẩm Linh Uyên chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Ta đương nhiên là sẽ không đi tới đó. Ta hỏi là bởi thấy hai vị đây kể thấy rùng rợn quá nên muốn hỏi vị trí cụ thể để tránh đi nhầm đường vào đó thôi mà."
Thợ săn nghe vậy liền không nghi ngờ y mà lập tức nhiệt tình nói cho vị trí của nơi đó, còn dặn dò cẩn thận y ngàn vạn không nên bước chân vào nơi đó.
Thẩm Linh Uyên cười đáp ứng.
Màn đêm nhanh chóng kéo đến, Thẩm Linh Uyên phủ áo choàng lên đi ra khỏi quán trà, đi đến một chỗ vắng vẻ làm một cái pháp quyết, bội kiếm Côn Ngô "Tạch" một tiếng rời khỏi vỏ, y nhảy lên, ngự kiếm đến vị trí mà người thợ săn kia đã chỉ cho.
Nếu theo lời người thợ săn kia đã nói thì mấy cái thứ cổ quái kia chỉ xuất hiện vào ban đêm, đêm nay đến xem thử một cái xem sao.
Tới phụ cận, đi qua vách núi, quả nhiên là nhìn thấy một vùng bất đồng với những nơi khác. Xung quanh thân núi thì dốc, trên mặt đất thì phủ một lớp băng tuyết dày, chắc chắn sẽ không có nổi hoa cỏ mọc được ở đây, ở vùng kia thì lại không có tuyết như bị cách ly bởi một đường ranh giới. Trên mặt đất còn xót lại rất nhiều cỏ bị héo, cây cối cũng không phải làcây Tùng và trúc xanh thường thấy ở trên núi Côn Luân, mà là một mảng rộng diệp mộc thứ mà chỉ có thể thấy ở phương Nam. Hiện tại cũng đã khô khốc, trên mặt đất phủ kín lá rụng, tựa như đang là mùa thu vậy. Xung quanh y thi thoảng còn có tiếng tuyết đọng ở trên cây rơi xuống, nhưng rừng cây khô héo trước mắt lại tĩnh mịch đến mức quỷ dị, u hồn đứng ở dưới ánh trăng, tràn ngập điềm xấu.
Thẩm Linh Uyên triệu hồi linh kiếm, nắm trong tay.
Lại đi vào trong, nhìn thấy tiểu viện giống như lời của thợ săn, xung quanh sương mù lượn lờ, lại là pháp trận mà tu sĩ hạ xuống. Phàm nhân không thể phá trận, đương nhiên là sẽ chỉ có thể đi lòng vòng xung quanh, vô pháp đi vào.
Thẩm Linh Uyên nhẹ phẩy ống tay áo, cởi bỏ pháp trận, nhìn bốn phía xung quanh. Trong tiểu viện không có ánh đén giống như những gì người thợ săn đã nói, cũng không có tiếng cười của trẻ con.
Cửa tiểu viện mở rộng ra, trong bóng đêm giống một con mãnh thú giương cái mồm to như bồn máu.
Có ma khí!
Thẩm Linh Uyên ánh mắt sắc bén, ngưng thần đề phòng.
Ánh trăng treo cao, ánh lên mặt tuyết, chiếu sáng toàn bộ sân cùng với hai cỗ thi thể trong sân.
Thi thể một nam một nữ, nằm sấp trên mặt đất. Đôi tay của thi hài nữ nhân kia vươn ra như muốn với lấy thứ gì đó. Thẩm Linh Uyên lật hai cỗ thi thể lên, quả nhiên đã khô khốc, gò má hõm sâu, tròng mắt lòi ra, hai mắt trợn lên, rất giống bị hút khô hết máu thịt, chỉ còn một lớp da bọc xương.
Này là bị ma nhân cắn nuốt hết linh khí mà chết.
Thẩm Linh Uyên thu hồi tâm tư nhanh chóng, không còn dám lơ là nữa, cẩn thận đi vào trong căn nhà trúc kiểm tra.
Vẫn chưa phát hiện thi thể nào khác.
Y đi ra sân, đang định kiểm tra lại hai cỗ thi thể kia, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng lại.
Ở hướng tường bên ngoài viện mà tay của nữ thi chỉ dường như có ánh sáng chớp loé một nhoáng.
Thẩm Linh Uyên nhảy lên, đi ra phía bên ngoài tường của tiểu viện, đứng ở dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn lên. Ánh sáng là từ một cái cây chưa hoàn toàn chết héo phát ra, tinh tinh điểm điểm, như ánh sáng đom đóm tự tập của dưới tán cây.
Là linh khí?
Thẩm Linh Uyên trong lòng cảnh giác, dưới chân nhẹ điểm, phi thân lên cây, biểu tình hơi kinh ngạc. Chỗ mà linh khí tụ tập lại có một đứa bé trai, ước chừng khoảng mười tuổi, bé đang rúc thành một đoàn nhỏ bị chạc cây cùng linh khí bọc kín lại, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp mỏng manh. Linh khí càng tràn ra thì lá cây càng thêm khô héo mốc meo.
Linh khí không ngừng từ cây tiến vào trong cơ thể của đứa bé, càng loãng thì hô hấp của bé cũng càng ngày càng mỏng manh, đến khi là cái cây toả ra hết linh khí thì lá cây đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, hơi thở của đứa bé cũng mong manh, khó có thể duy trì thêm.
Thẩm Linh Uyên vươn ngón tay ra thử thăm dò, khí tức mát lạnh theo đầu ngón tay đi vào trong linh đài của đứa trẻ.
Hô hấp của đứa bé trở nên vững vàng hơn chút nhưng lại vẫn cứ mỏng manh. Tựa như phát hiện ra có người đang ở quanh bé, tuy đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng đôi tay của bé lại giương ra như muốn bắt lấy cái gì.
Thẩm Linh Uyên theo bản năng nắm lấy cái tay đang duỗi lại gần của bé, không suy nghĩ gì thêm liền bế đứa trẻ lên bay về Kiếm Tông.
Ban ngày nghỉ chân ở thành trấn phương Bắc, có một mảnh diện tích băng nguyên rộng lớn, lạnh đến thấu xương. Ai cũng không biết băng nguyên này tồn tại bao lâu, có lẽ rằng tự thiên địa sơ khai đây vốn vẫn là một mảnh băng thiên tuyết địa. Xuyên qua băng nguyên, chính là dãy núi Côn Luân nguy nga, bao trùm quanh núi là tuyết đọng ngàn năm, ở sơn đạo nhỏ hẹp này có một bên là vách cao ngàn thước, một bên là vực sâu vạn trượng.
Lăng Hư đại lục đệ nhất đại tông môn - Kiếm Tông, tọa lạc ở núi Côn Luân.
Thẩm Linh Uyên nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, lo lắng hắn bị tổn thương do giá rét, liền kéo thật kín áo choàng. Lúc này trời còn chưa sáng, ánh trăng cao ngạo treo trên núi Côn Luân, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào người thiếu niên đang ngự kiếm bay nhanh qua băng nguyên mênh mang.
Đứa bé vẫn hôn mê chưa tỉnh, lúc này hơi thở nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không biết là do bị đông lạnh, hay là do sinh cơ xói mòn. Thẩm Linh Uyên phân ra một tia linh lực rót vào trong cơ thể của đứa trẻ, đi nhanh vào trong pháp trận truyền tống ở dưới chân núi, mở ra cấm chế truyền về Kiếm Tông, xông thẳng vào Thương Tiêu phong, nơi ở của tông chủ.
Trên vách núi Thương Tiêu phong, tông chủ Thương Tiêu đưa lưng về phía Thẩm Linh Uyên đứng, ông đang nhìn mảng tuyết đang phủ đầy núi, một bộ hoa phục màu lam bị gió thổi vạt áo tung bay.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, ông quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt tuấn nhã trẻ trung.
Thẩm Linh Uyên bất chấp không hành lễ, bước nhanh đến cạnh Thương Tiêu, cánh tay khẽ nâng lộ ra đứa trẻ trong lồng ngực, nói: "Sư phụ, ngài mau nhìn xem đứa nhỏ này."
Thương Tiêu vừa nhìn xuống liền nhíu mày, lập tức từ trong túi Càn Khôn lấy ra một quả thượng phẩm Bổ Linh Đan đút cho đứa bé
Đứa bé ăn xong Bổ Linh Đan, hô hấp rốt cuộc cũng trở nên vững vàng, không còn bộ đáng tuỳ thời sẽ tắt thở nữa, Thẩm Linh Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Thương Tiêu mang vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "Linh Uyên, đứa nhỏ này từ đâu mà đến?"
Thẩm Linh Uyên nói theo sự thật.
Nghe nói cha mẹ của đứa bé này chết trong tay ma nhân, Thương Tiêu sắc mặt càng thêm lạnh băng, lập tức truyền lệnh đi xuống, Chấp Sự Đường an bài nhân thủ khắp nơi đi tuần tra. Thẩm Linh Uyên biết sư phụ từ trước đến nay thống hận người Ma tộc, giờ phút này cũng không dám nói thêm cái gì.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Thương Tiêu nói: "Cây cối xung quanh nơi ỏ thường xanh biếc, có thể phát tán linh khí thu hút tu sĩ đến, đứa nhỏ này rất có khả năng là tộc nhân của Linh tộc."
"Linh tộc?" Thẩm Linh Uyên âm thanh mang theo nghi hoặc.
Chỉ nghe nói Nhân tộc tu đạo, Ma tộc tu ma, sao chưa bao giờ nghe qua Linh tộc?
Thương Tiêu ngẩng đầu ngắm trăng, ánh mắt sâu xa, hình như có một tia hoài niệm: "Linh tộc trời sinh thân cận cỏ cây, có thể mượn linh thảo linh mộc hấp thu linh khí từ thiên địa, tu luyện ít mà được nhiều. Cỏ cây lây dính linh khí, thường xanh không khô."
Thì ra là thế. Một nam một nữ đã mất kia rất có thể là cha mẹ đứa bé này, đứa bé cũng bị thương nặng, nhờ sự bảo hộ của linh thụ mà tránh được một kiếp.
"Vậy đứa nhỏ này thế nào rồi ạ?" Thẩm Linh Uyên quan tâm nói.
"Hắn bị trọng thương, đan điền bị hủy, phải có đủ linh khí mới có thể sống sót, Bổ Linh Đan có thể cho hắn chống đỡ một đoạn thời gian. Ta muốn đi đỉnh Tiểu Dao một chuyến, ngươi dẫn hắn đi tìm Thanh Tiêu."
Thẩm Linh Uyên vâng lời. Cúi đầu nhìn sắc mặt đầy đau đớn của đứa bé, nghĩ thầm thật là đáng thương, còn tuổi nhỏ không còn cha mẹ thân nhân, chính mình có thể sống sót hay không cũng không biết. Thẩm Linh Uyên vô cớ sinh ra một ý niệm yêu thương.
Đỉnh Tiểu Dao.
Thương Tiêu sắc mặt ủ dột mà nhìn hai cổ thi thể trên mặt đất. Khuôn mặt hai người có chút biến hình, nhưng mơ hồ có thể nhận ra, đúng là cố nhân.
Thanh Tiêu trưởng lão xem mạch cho đứa bé, Thẩm Linh Uyên dốc lòng muốn đem tay của đứa trẻ nhét vào trong chăn, lại bị đứa trẻ trong cơn vô thức nắm lấy ngón tay, mày cũng bất an nhăn lại.
Thẩm Linh Uyên hơi sửng sốt.
Phía cửa truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Linh Uyên ngẩng đầu, thấy là Thương Tiêu. Xem hắn thần sắc có gì đó khác thường, vì thế nhẹ giọng kêu: "Sư phụ?"
Thương Tiêu xua xua tay, ý bảo chính mình không có việc gì, hỏi: "Như thế nào?"
"Không sao. Đan điền hắn bị hủy, yêu cầu lượng linh khí lớn, ngươi có bao nhiêu Bổ Linh Đan đủ hắn ăn?"
Trả lời chính là Thanh Tiêu trưởng lão. Thanh Tiêu tờ mờ sáng đã bị Thẩm Linh Uyên gấp gáp đánh thức, hết sức không vui, tông chủ có liên quan cũng bị tỏ thái độ không mấy hữu hảo.
Thương Tiêu không cùng hắn so đo, khóe mắt nơi đuôi lông mày mang theo chút mỏi mệt, hỏi: "Có biện pháp chữa trị đan điền không?"
"Đan điền bị huỷ hoại như thế thì sao có thể chữa trị nữa chứ!" Thanh Tiêu trưởng lão thổi râu trừng mắt, thập phần tức giận. Ông làm nghề y nhiều năm, còn chưa bao giờ nghe nói qua có phương pháp có thể chữa trị đan điền. Đan điền nếu có thể chữa trị, chẳng phải là cái gì tàn khuyết đều có thể chữa trị sao? Cho rằng ông là Thiên Huyền Thảo sao!
Thương Tiêu nhàn nhạt liếc Thanh Tiêu một cái, nói: "Hắn là tộc nhân Linh tộc."
"Cái gì?!" Thanh Tiêu lập tức nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ, "Linh tộc? Thật là Linh tộc sao?"
Linh tộc thân cận cỏ cây, nói cách khác, chính là y tu trời sinh, có thể dễ dàng tìm kiếm, trồng lên hi thế trân thảo không nói, luyện đan cũng làm ít mà chất lượng cao. Thanh Tiêu ở Kiếm Tông, bản lĩnh luyện kiếm thì cũng thường thường, yêuthích nghiên cứu thảo dược đan dược, lúc này nghe nói này đứa trẻ này là Linh tộc, giống như buồn ngủ có người đưa gối, đương nhiên là vui vô cùng.
Thương Tiêu chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: "Đương nhiên. Ngươi chắc cũng nhìn ra được, đứa nhỏ này đan điền tổn hại đã qua hai ngày, trọng thương hôn mê, có thể sống sót, toàn dựa linh mộc xung quanh uẩn dưỡng."
"Trách không được...... Ta tìm được trong thân thể hắn tựa hồ có hơi thở Thiên Huyền Đan, còn tưởng rằng mình phán đoán sai rồi. Nếu hắn là Linh tộc, có Thiên Huyền Đan cũng không kỳ quái. Giúp hắn ở tụ lại hơi thở tàn lưu của Thiên Huyền Đan ở trong đan điền, lấy thêm tụ linh thảo, ngàn năm tuyết quyền, lại dùng Bổ Linh Đan uẩn dưỡng, xem có thể chữa trị đan điền hay không. Tuy nhiên...... hắn hai mắt trời sinh tàn khuyết, không thể nhìn thấy mọi vật, mặc dù đan điền có thể chữa trị, đôi mắt lại không cách nào phục hồi như cũ. Trừ phi tìm thêm được một cây Thiên Huyền Thảo luyện hóa vì Thiên Huyền Đan, nếu không chỉ có thể chờ hắn lên tới tu vi Nguyên Anh tự chữa trị thân tàn khuyết thôi."
Thiên Huyền Thảo có thể khiến hoạt tử nhân nhục bạch cốt, là bất xuất thế thánh dược, sau khi luyện hóa cho Thiên Huyền Đan có thể tu bổ cho người bị hao tổn bộ vị. Đứa trẻ này trời sinh hai mắt đã mù, bên trong cơ thể lại có Thiên Huyền Đan, nghĩ cho cùng cha mẹ hắn vì hắn mà tìm được Thiên Huyền Thảo, chữa trị hai mắt, hiện tại lại bị người kháccướp đi.
Nhưng mà một cây Thiên Huyền Thảo đã là cực kỳ khó có được, nếu đi nơi khác tìm cây mới? Vậy chỉ còn cách là chờ mong hắn được chữa khỏi đan điền rồi tấn chức lên Nguyên Anh thôi.
Thương Tiêu thở dài một tiếng, không nói chuyện nữa, vươn một tay đặt ở vị trí đan điền của đứa bé kia, chậm rãi tụ lại một chút đan tức còn xót lại cho hắn.
Đôi lông mày thanh tú của đứa trẻ đang hôm mê vì bất an mà vặn vẹo một cách khó chịu, cái miệng nhỏ mím chặt, phát ra tiếng khóc rên rỉ thống khổ.
Thẩm Linh Uyên đứng ở mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn.
Là do nỗi đau đớn thống khổ từ thân thể? Hay là gặp ác mộng mơ thấy cha mẹ chết thảm? Nghe Thanh Tiêu trưởng lão nói, đứa trẻ này dù có chữa khỏi đan điền đi chăng nữa thì đôi mắt vẫn bị mù...... Thẩm Linh Uyên không đành lòng, vươn tay cầm lấy tay của đứa bé, không tiếng động an ủi.
Không biết là đứa trẻ ấy có cảm nhận được hay không mà dần dần không còn khóc nữa, mày cũng dần thả lỏng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.