Gió lạnh thấu xương, tuyết phủ đầy trên mặt đất. Trong khung cảnh trắng trong trải dài mênh mông ấy dần dần lộ ra một bóng hình đơn bạc. Người này di chuyển một cách chậm dãi, chiếc áo choàng màu đen ở trong làn tuyết trắng bay phần phật, dưới cái mũ to rộng của chiếc áo choàng lộ ra một đôi môi mỏng và cái cằm trắng nõn.
Trận tuyết này thật lớn.
Thẩm Linh Uyên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ thầm trời sắp tối rồi nên chắc cũng không về núi được. gần đây có một cái trấn, đến đó nghỉ chân qua đêm cũng ổn.
Không khí trong quán trà vốn là đang náo nhiệt nhưng đến khi Thẩm Linh Uyên đẩy cửa đi vào liền yên tĩnh trong chớp mắt, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gió lạnh gào thét, nó dường như bị nhốt ở bên ngoài khi người nọ tiến vào bên trong. Thẩm Linh Uyên đối mặt với ánh mắt tìm tòi của mọi người xung quanh, cười nhẹ một cái, ngồi xuống cái bàn trống trước mắt, thong thả vén mũ áo ra sau rồi cởi áo choàng xuống.
Ây dô! Trong lòng mọi người thầm khen một tiếng, tiểu công tử này thật tuấn tú nha!
Thẩm Linh Uyên nay mười lăm tuổi, ôn nhuận thanh nhã thấm nhuần vào xương cốt, dáng người thon dài, hơn nữa trên người còn khoác một chiếc thượng giai áo bào ống rộng màu thanh ngọc, eo đeo đai ngọc, càng gia tăng thêm khí chất xuất trần của y. Rõ ràng là đang ngồi giữa sự náo nhiệt nhân gian của quán trà, nhưng thân y lại giống như là đang ở chốn thế ngoại tiên cảnh.
Có một tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-su-de-lai-nhu-vay/907596/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.