“Hay là cậu muốn về lại sa mạc ăn cát phơi nắng?” 
Khúc Quân há miệng muốn nói, bỗng một tiếng nói hơi lạnh truyền tới. 
“Đối với cậu ta mà nói, có lẽ ăn cát nằm phơi nắng an toàn hơn nhiệm vụ bảo vệ tôi 24/24.” 
Là Lăng Mặc. 
Trên người anh luôn mặc một bộ vest thẳng thớm, vai rộng eo thon, khí chất nghiêm cẩn lơ đãng toát ra làm Khúc Quân phải nuốt nước miếng. 
“Tôi sợ anh yêu cầu quá cao thôi.” Khúc Quân vội vàng trả lời. 
“Bởi vì cậu không tôn trọng tôi.” Lăng Mặc đáp. 
Anh đi tới, Khúc Quân thấy trên mu bàn tay anh có quấn băng vải, cảm thấy đau lòng. 
“A…” Khúc Quân ngây ngốc nhìn đối phương với vẻ mặt vô tội. 
Tiểu gia không tôn trọng anh khi nào chứ? Hay là còn thiếu điều bưng anh lên bàn thờ cúng? 
“Tới giờ cậu vẫn không nghiêm túc gọi tôi một tiếng ‘sư huynh’.” 
Biểu tình của Lăng Mặc giống như đang thuyết trình trên giảng đường vậy, Khúc Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chu, Dung Chu căn bản không quan tâm cậu kêu Lăng Mặc là gì, Khúc Quân bỗng cảm thấy sao cái giường bệnh này nóng dữ thế? 
“Sư huynh gì chứ, nghe kiểu cách quá…” Khúc Quân nói. 
“Tôi không thấy vậy.” Lăng Mặc đáp. 
Nhưng trong giây phút này, Khúc Quân có thể nhìn thấy ý cười châm chọc lóe lên trong mắt Lăng Mặc, người này giả vờ đứng đắn trêu ghẹo mình nè! 
Nhưng Khúc Quân cũng hiểu rõ, có thể được một người như Lăng Mặc chọc ghẹo tức là cậu đã đạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2897677/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.