Edit: Cháo
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Tề Dục Đình rốt cục lộ ra tia sáng, hắn mừng rỡ hỏi: “Em nhớ ra anh rồi?”
Sự vui vẻ của người đàn ông không giống như giả vờ, Nhạc Nhị cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu, “Em không nhớ ra, chỉ là cảm thấy quen thuộc, hình như đã từng gặp anh.”
Đôi mắt tròn xoe của cậu quan sát một lượt người đàn ông trước mặt, trong đầu nghĩ mình lớn lên ở thị trấn nhỏ, sao có thể biết người có địa vị cao như Tề Dục Đình chứ.
Vẻ mặt Tề Dục Đình thoáng ảm đạm, không nhịn được vươn tay nhéo mặt Nhạc Nhị hai cái, “Nhóc con bạc tình này, hồi đó chơi trò gia đình với anh, gọi chồng rõ là thuận miệng, giờ lại chẳng nhớ được gì cả.”
Những lời này làm Nhạc Nhị nóng cả mặt, dù cậu không nhớ gì, nhưng giọng điệu Tề Dục Đình nói không giống như đang bịa chuyện.
Nhạc Nhị luôn nhớ rằng mình đang là người điếc, vì vậy giả vờ như không nghe thấy, bởi vì hiện tại Tề Dục Đình không dùng di động chuyển giọng nói thành chữ viết.
Tề Dục Đình cũng không cho Nhạc Nhị cơ hội trốn tránh, nói rõ ra luôn, “Tai nhỏ, đừng giả vờ nữa, anh biết em nghe được.”
Biệt danh này giống như một cục đá ném vào trong hồ ký ức của Nhạc Nhị, gây ra gọn sóng lăn tăn, trong đầu cậu bỗng chốc vang lên tiếng gọi vợ non nớt.
Bóng dáng của một cậu bé dần dần rõ ràng trong trí nhớ, từ từ chồng lên Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nho/2943553/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.