Edit: Cháo
Nhạc Nhị đã chung chăn gối với Tề Dục Đình hơn một tuần rồi, ngoài cái miệng hay nói lời quấy rối cậu ra thì Tề Dục Đình không có hành động khác nào quá đáng.
Nhạc Nhị xem như là tự lấy đá đập chân mình, dù sao không thể để lộ chuyện mình nghe thấy ra được nên chỉ có thể nhịn.
Mỗi ngày cậu đều lên giường sớm hơn Tề Dục Đình, có lúc công việc của Tề Dục Đình quá bề bộn, đến khuya muộn mới về phòng ngủ, khi ấy Nhạc Nhị đã ngủ mất rồi.
Có lúc Tề Dục Đình lại về khá sớm, hôm nay Nhạc Nhị vẫn còn tỉnh, cảm giác chăn mỏng bị người ta vén lên, vị trí bên cạnh lõm xuống, cậu biết Tề Dục Đình đã nằm xuống rồi.
Nhạc Nhị không muốn hai người nằm trên giường mà mắt lớn nhìn mắt nhỏ nên dứt khoát giả vờ ngủ, kết quả ngang hông có thêm một cánh tay.
Tề Dục Đình nhẹ nhàng kéo lấy người đang nằm bên cạnh vào lòng mình, động tác trôi chảy giống như đã làm vô số lần rồi vậy.
Nhạc Nhị vùi mình trong lòng Tề Dục Đình, chỉ cảm thấy mặt và cơ thể nóng bừng, chỉ muốn vén chăn lên để tản bớt nhiệt.
Cậu hơi cử động người, muốn chui ra khỏi ngực Tề Dục Đình nhưng không ngờ cánh tay ngang hông càng siết chặt hơn.
Tề Dục Đình khẽ nói: “Mềm quá, thơm thật.”
Nhạc Nhị:!
Tề Dục Đình cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình trở nên cứng ngắc, nhưng không có hành động phản kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nho/2943555/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.