Edit: Cháo
Nhạc Nhị nghe vậy mà trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, hóa ra mình chẳng qua chỉ khóc sưng mắt thôi, còn Tề Dục Đình lại đã làm nhiều việc như vậy rồi.
Tề Dục Đình chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị, nếu bản thân khi ấy tùy tiện đi tìm Nhạc Nhị đã quên mất mình thì sẽ chỉ quấy rầy đến cuộc sống của đối phương. Cho nên hắn vẫn luôn đợi, đợi sau khi mình tốt nghiệp đại học, tiếp nhận công ty của gia tộc, trở thành chủ tịch Tề quyền cao chức trọng, một bước lên mây rồi mới dứt khoát mang Nhạc Nhị về nhà.
Thích của lúc bé có thể chưa tính là tình yêu, nhưng sau mỗi lần lén nhìn Nhạc Nhị mà lại không thể ra nhận nhau, nhìn Nhạc Nhị lớn lên từng ngày, Tề Dục Đình sinh ra cảm xúc phức tạp hơn, cảm xúc đó theo thời gian biến thành chấp niệm, và sau đó hắn phát hiện đó gọi là thích, gọi là yêu.
Sau khi nghiêm túc giải thích xong, Tề Dục Đình nhìn chăm chú vào bé ngốc trước mặt, hắn đã từng ảo tưởng qua vô số lần về tình cảnh mà hai người nhận nhau, hắn đang mong chờ nhất cử nhất động của Nhạc Nhị.
Nhạc Nhị bị ánh mắt người đàn ông vây lấy, từ từ đưa tay ra, móc lấy ngón trỏ của người đàn ông, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Anh ơi.”
Nhạc Nhị há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được ra lời, bởi vì cậu đã quên mất Tề Dục Đình, quên mất anh đẹp trai trong tuổi thơ của mình.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nho/2943552/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.