Cửa sắt nặng nề bị mở ra, phát ra thanh âm ken két ở trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai.
Kiều Nạp Sâm há to mồm, không thể tin nhìn cửa sắt nặng nề chậm rãi chậm rãi mở ra từ bên trong.
Nụ cười trên mặt Lan Ni cứng đờ, trong mắt là kinh ngạc vô cùng.
Trên mặt Địch Thản Tư bình tĩnh, chỉ là trong đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Cửa sắt chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh tuấn mỹ, mái tóc đỏ như lửa nhẹ nhàng tung bay theo gió. Con ngươi màu đen thâm túy không có bất kỳ gợn sóng nào, cho dù thấy ba người đứng đó, cũng không có lộ ra bất kỳ vẻ mặt nào kì quái. Thân thể cao lớn cứ lặng lặng đứng yên nơi đó.
"Ngươi, ngươi......" Kiều Nạp Sâm muốn mở miệng hỏi thiếu niên tóc đỏ trước mắt là làm sao mà lại an toàn xuyên qua khu vực này được, lại phát hiện đầu lưỡi của mình cứng lại, lời nói phát ra không rõ lắm.
"Ngươi, làm sao ngươi có thể nhanh như vậy xuyên qua? Còn không bị thương chút nào?!" Lan Ni ngược lại nói rất có thứ tự, chỉ là giọng điệu này không phải nghi vấn, mà là chất vấn.
Địch Thản Tư trong lòng sáng tỏ, mới vừa rồi Kiều Nạp Sâm vừa hỏi vấn đề kia, Địch Thản Tư lập tức nghĩ tới một người. Quả nhiên là thiếu niên này. Chỉ là, so với hắn dự tính nhanh hơn rất nhiều.
Thích Ngạo Sương cũng không nói một lời, mặt bình thản lướt qua ba người bọ họ, đi tới trên bậc thang phía sau ba người, chậm rãi ngồi xuống, nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520066/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.