Nghiêm Thanh dựa vào hàng rào bảo vệ trong suốt của cửa hàng, ngón tay phủ lên mặt dần dần buộc chặt. Thời gian Lục Tự đi vào càng lâu, trái tim của cậu càng hung tợn, trong đầu đã nghĩ ra một trăm loại phương pháp tra tấn Tần Vân, cuối cùng móc điện thoại ra, nhắn tin. Nghiêm Thanh: [ Anh ấy không thích tôi ] Địch Bạch: [ Xin hỏi sao mà cậu phát hiện được đáp án chính xác này vậy? ] Nghiêm Thanh phiền não đi qua đi lại, ánh mắt thường xuyên nhìn vào cầu thang, nhịn không được lại muốn cắn móng tay. Cậu trả lời Địch Bạch: [ Tần Vân là cậu đưa tới phải không?] Địch Bạch: [ Không hề!!!!] Nghiêm Thanh: [ Chắc chắn bọn họ làm lành rồi] Địch Bạch: [ Chắc không đâu… chỉ cần Lục Tự còn là một người bình thường, chắc chắn không thể tái hợp với Tần Vân đâu, ở hôn lễ mình mà còn nói như vậy, ở chỗ khác chắc còn dữ hơn] Nghiêm Thanh kinh ngạc: [ Cái gì? Tần Vân còn dám sỉ nhục Lục Tự ở chỗ khác hả?] Địch Bạch: [… Bình tĩnh đi, tôi chỉ đoán mò thôi mà ] Nghiêm Thanh cảm thấy mình chẳng còn hi vọng nào nữa rồi: [ Ba phút đồng hồ rồi, còn chưa đi ra, bọn họ choảng nhau trong đó luôn rồi hả ] Địch Bạch: [… Làm cái gì? Ba phút đồng hồ lâu lắm hả? ] Nghiêm Thanh: [ Còn làm cái gì được, chẳng lẽ ở đó nấu cơm? Tần Vân nhất định là điên cuồng dụ dỗ Lục Tự ở trỏng rồi] A a a a a! Tức chết tôi rồi! Khi về cậu nhất định sẽ chém Địch Bạch thành tám khối, đá hắn tới Châu Phi, sung quân tới Afghanistan, để cho hắn không bao giờ cảm thấy được cuộc sống của kẻ có tiền nhàm chán tới mức nào nữa. Trên đầu Nghiêm Thanh như có cái ấm nước đang bốc khói nghi ngút. Địch Bạch hơi nhột, ngón tay hắn quét qua quét lại trên màn hình, không biết nên nói gì, lại thấy Nghiêm Thanh gửi tới một tin nhắn. Nghiêm Thanh: [ Anh ấy đi ra rồi, anh ấy còn yêu tôi ] Địch Bạch trợn ngược: […… Các người còn chưa có cái méo gì!! Mời cậu tỉnh táo lại chút!!] Nghiêm Thanh: [ Nếu không tỉnh táo, tôi đã vào đó đập thằng Tần Vân rồi ] Nghiêm Thanh cất điện thoại, nhét vào túi quần, nghênh đón Tần Vân, tầm mắt cậu như rada, điên cuồng phân tích tình trạng trên người Lục Tự. Tóc – chỉn chu không rối. Môi – bình thường không sưng. Quần áo – sạch sẽ không hỏng. Giải trừ báo động đỏ 50%. Nghiêm Thanh nhìn lướt qua bả vai Lục Tự, phía sau cầu thang lối thoát hiểm vẫn đóng chặt như cũ, Lục Tự đã đi được một đoạn rồi, cánh cửa kia cũng không có ai đẩy ra. Tần Vân còn ở bên trong. Giải trừ báo động đỏ 90%. Còn lại phải xem lời khai của Lục Tự như nào. Nghiêm Thanh hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng Lục Tự chuẩn bị rời đi, anh đang chờ thang máy. Anh lấy điện thoại ra coi giờ, bây giờ đã hơn mười giờ khóe mắt nhìn thấy Nghiêm Thanh đang mím môi đi tới bên cạnh, chau mày hỏi: “Nói chuyện với Tần Vân sao rồi?” Lục Tự không muốn nhiều lời: “Cũng tạm.” Anh có cảm giác lần này Tần Vân nghe lời của anh, sau này sẽ không tới tìm anh nữa. Đợi qua hai ngày nữa anh chuyển chỗ ở rồi, chỉ cần người xung quanh không nói, Tần Vân sẽ không tìm được anh. Mỗi ngày anh đều vội vàng đi làm, đối với bạn bè của Tần Vân cũng không giao lưu nhiều, nếu cậu ta không đi thăm dò anh thì sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau. Giải quyết được chuyện lớn trong lòng, tâm tình Lục Tự cũng cảm thấy tốt hơn. Hai tay Nghiêm Thanh đặt bên người không nhịn được siết chặt, cố gắng thả lỏng, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cậu bắt đầu nói lời trái lương tâm: “Tần Vân đúng là có chút tùy hứng, nhưng bản chất vẫn là người tốt, loại chuyện xảy ra ở hôn lễ như lần này…” Nghiêm Thanh nói tới đây thì dừng, dùng khóe mắt quan sát biểu tình của Lục Tự, quả nhiên thấy chân mày Lục Tự hơi nhíu lại. Thành công! Cậu nói đốt nhà thành công rồi! Nghiêm Thanh còn chưa kịp vui vẻ, chợt nghe Lục Tự mở miệng: “Nghiêm Thanh, tôi với Tần Vân chia tay rồi, sự thật là vậy, lúc chia tay cũng nháo một trận không vui vẻ gì nhưng chuyện này không đại diện cho việc tôi sẽ nói xấu cậu ấy trước mặt người khác, việc này là chuyện riêng của tôi với cậu ấy, tôi không muốn lấy nó làm đề tài để bàn tán trong cuộc trò chuyện.” Biểu tình của anh thực sự nghiêm túc: “Tôi cảm thấy làm vậy khiến tình cảm của mình thật rẻ mạt.” Nghiêm Thanh luống cuống tay chân, thiếu chút nữa tính quay người chạy trốn: “Tôi… tôi không có ý đó.” Cậu lo lắng, thực sự lo lắng, cậu sợ mình lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Lục Tự, loại khẩn trương này làm cậu quên mất lớp vẻ ngụy trang thường ngày của mình, bước chân cậu loạng choạng, suýt chút nữa cắn luôn lưỡi mình. “Tôi biết.” Lục Tự hơi buồn cười “Cậu đừng khẩn trương, chỉ là tôi cảm thấy con người cậu cũng không tệ lắm, đáng để kết bạn lâu dài, tôi coi cậu là bạn nên mới nói vậy.” “Thật hả?” ánh mắt Nghiêm Thanh lập tức sáng ngời, sau đó lại cố kèm cơ mặt lại, không để bản thân thể hiện vui mừng rõ ràng như vậy. Trong lòng cậu tát mình một cái, thật không có chút tương lai nào, người ta chỉ mới coi mày là bạn thôi mà, bạn và bạn trai còn cách tám ngàn cây số lận, không biết có gì mà vui mừng nữa. Nhưng mà nói thì nói vậy, Nghiêm Thanh vẫn vui vẻ muốn bay lên trời. “… Chỉ là.” Lục Tự dừng một chút “Cái tật xấu nói sau lưng người ta nhất định phải sửa.” “Tôi sửa, tôi lập tức sửa.” Nghiêm Thanh vội vàng gật đầu. Bình thường cậu mới chả thèm đi nói xấu ai, chỉ là cậu thích nói xấu Tần Vân thôi, hận không thể lấy cái loa phát thanh nói cho cả thế giới biết Tần Vân là thằng khốn nạn, để tất cả mọi người đều ghét nó mới thôi. Nếu không phải vì Tần Vân làm tổn thương Lục Tự, cậu ta là cái cít gì cậu cũng không thèm để mắt tới ấy chứ. Nhưng mà, Nghiêm Thanh ngẫm lại, lúc cậu nói chuyện này, tuy rằng phá hư hình tượng của Tần Vân trong lòng Lục Tự, nhưng nói lại thì sau khi hôn lễ bị hủy Lục Tự vẫn là người chịu tổn thương, cậu không ngừng nhắc tới chuyện này, vậy chẳng khác gì làm anh Tự tổn thương thêm một lần nữa. Nghiêm Thanh lại đánh cho mình thêm mấy bạt tay trong lòng nữa, cho cái miệng mày thúi này! “Ting—” thang máy tới. Hai người bên cạnh cũng vào thang máy, Lục Tự đi hai bước rồi ngừng lại, nhìn về phía Nghiêm Thanh: “Cậu thả hồn đi đâu đó, còn không mau vào.” “À ừ ha.” Nghiêm Thanh ngây ngốc đi về phía trước, chân trái đạp vào chân phải, thiếu chút nữa ngã sấp mặt. Cậu hơi loạng choạng một tí, cố ổn định cơ thể thật nhanh, xấu hổ chạy tọt vào. Rời khỏi tòa nhà, Lục Tự đi tới xe của Nghiêm Thanh: “Cho tôi đi nhờ một đoạn đi, giờ tôi lười đón tàu điện quá, dù sao cậu cũng biết nhà tôi ở đâu mà.” Đừng nói là chở anh một đoạn, chở anh cả đời Nghiêm Thanh tôi cũng đồng ý, cậu cao hứng tới mức hận không thể đưa chìa khóa xe nhét vào tay Lục Tự. Hai người lên xe, Nghiêm Thanh chuyển vô lăng, hướng ra ngoài, từ công ty Lục Tự tới nhà anh cũng không xa lắm, tầm 15 phút là tới, Lúc xuống xe Nghiêm Thanh còn chút lưu luyến, nhưng cậu cũng biết cái gì là điểm dừng, tối nay quan hệ của hai người đã có bước tiến triển rất tốt rồi, nếu mà vội vã nói không chừng Lục Tự sẽ phát hiện tư tâm của cậu. Lục Tự tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống, quay đầu lại chào: “Tôi lên trước, cậu đi đường chú ý an toàn.” “Được.” Nghiêm Thanh lại bày ra bộ dạng có giá của mình, trầm ổn gật đầu “Khi nào chuyển nhà thì nói tôi một tiếng, tôi tới phụ một tay.” “Được.” Lục Tự cười, vẫy tay, lấy thẻ khu chung cư ra quét đi vào. Nhìn bóng dáng Lục Tự biến mất cả buổi, Nghiêm Thanh vẫn còn ngồi yên ở đó hồi tưởng lại buổi tối đẹp đẽ của hai người, đột nhiên cậu nhớ lại một chuyện, lại thở dài ảo não. “Thang máy chật hẹp như vậy, sao không nhân đó mà cọ tay anh ấy một chút.” “Teng teng–!” Nhạc chuông tin nhắn vang lên, di động rung rung, Nghiêm Thanh móc ra nhìn. Bởi vì không có khóa màn nên tin nhắn đã nhảy ra luôn, là Tần Vân nhắn tới [ Đừng có mà tưởng bở] Khóe miệng Nghiêm Thanh lại gợi lên chút lạnh lùng, vì cái gì mà tao không được đắc ý, tao thích đắc ý đó rồi sao. Tối nay cậu đã nhận thức rõ ràng rồi, vị trí của Tần Vân trong lòng Lục Tự hiện tại đã hoàn toàn rơi xuống vực, đến ngay cả cậu cũng không bằng. Cậu hận không thể mua hai ngàn pháo hoa tới trước biệt thự nhà Tần Vân mà đốt ăn mừng ấy chứ. Đối với tranh đấu của hai người này, Lục Tự không hề hay biết. Không nói đến những thứ khác, Tần Vân chính là mối tình đầu của anh, trước đây anh như con mọt sách một lòng chỉ biết học tập, khi lên đại học cũng ngây thơ không biết gì, khi nhìn thấy Tần Vân anh mới thông suốt, theo đuổi người nọ sống chết như thế. Nếu kinh nghiệm yêu đương của anh nhiều hơn xíu, nếu như tâm tư anh nhạy cảm hơn xíu, có lẽ anh sẽ hiểu được những hành động nhỏ của Nghiêm Thanh. Nhưng buồn là anh không hiểu, Nghiêm Thanh lại luôn cẩn thận che giấu tâm tư mình. Mà Địch Bạch và Tần Vân đều bị ảnh hưởng tâm lý riêng, không muốn nói chuyện này ra trước mặt Lục Tự, mới để cho Nghiêm Thanh tiếp tục đi trên con đường chinh phục tình yêu này. Lục Tự đóng cửa phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cuộc sống độc thân của một thằng đàn ông đồ đạc cũng không nhiều nhặn gì, hơn nữa trước đó anh sống rất tiết kiệm, tiền bạc đều để giành để mua nhà mới, trong phòng này cũng không mua gì nhiều. Anh mua thùng hàng trên mạng về gói đồ, đầu tiên là gói đồ mùa đông lại bỏ vào thùng, sau đó là đống sách ít đọc để chung với nhau, sau khi dọn xong tất cả dùng kéo dính dán lại. Thời gian đã qua mười hai giờ, ngày mai anh còn phải đi làm, Lục Tự rửa mặt sơ qua, nhớ tới đồ ngủ mình còn treo ở ban công, dùng khăn tắm quấn quanh người rồi mang dép lê ra khỏi phòng ngủ. Anh mở cửa tủ treo quần áo, nhìn một lượt bên trong, phát hiện bộ đồ ngủ hôm đó cho Nghiêm Thanh mặc đâu mất, chắc là cậu mang đi rồi. Lục Tự đóng tủ quần áo lại, bỏ chuyện này ra sau đầu. Nghiêm Thanh nói thế nào cũng là cậu ấm con nhà giàu, đồ ngủ đó cậu mặc rồi… chắc là ném luôn. Mua lại bộ mới là được. Vào chủ nhật, Lục Tự dành ra nửa ngày, sáng sớm rời giường, đón tiếp Nghiêm Thanh đang ngáp ngắn ngáp dài, cả hai cùng khiêng đồ xuống. Đồ của anh không nhiều, chăn niệm và quần áo cũng chỉ có hai thùng, sách thì hơi nhiều, cũng hai thùng, còn lại ít chén đũa đồ dùng cá nhân, những thứ này anh đã muốn vứt vào thùng rác rồi, chuẩn bị đổi một bộ mới. Anh vác hai bao đồ và hai cái vali để sau xe, vươn mình một cái, đứng dưới lầu nhìn căn phòng. Từ năm tư đi thực tập, anh đã ở nơi này, tới nay cũng hơn một năm trời. Sau khi tốt nghiệp, đầy là cái ổ nhỏ đầu tiên của mình, nơi này ở rất thoải mái, ít nhiều gì anh cũng có chút lưu luyến. “Đi thôi.” Nghiêm Thanh như có như không giục anh một câu, lại ngáp, ngồi vào ghế lái. Bởi vì hôm nay muốn tới giúp Lục Tự chuyển nhà, nguyên buổi tối Nghiêm Thanh hưng phấn tới mất ngủ, tận hai giờ sáng cậu mới lim dim, kết quả bốn giờ đã dậy rửa mặt, chạy hơn một giờ đồng hồ tới nhà Lục Tự, đối phương vậy mà đã chuẩn bị xong tất cả, rời giường thu dọn đồ đạc các thứ đều xong xuôi. Lục Tự ngồi ghế phó lái, nhìn thoáng qua gương mặt của Nghiêm Thanh: “Hôm qua ngủ không ngon à?” Nghiêm Thanh hết hồn: “Công ty có chút việc, làm tới rạng sáng.” Lục Tự đeo dây an toàn, thuận miệng nói: “Tới nhà mới cậu ngủ bù một lát đi. Mệt mỏi lái xe không an toàn.” Nghiêm Thanh lập tức lên tinh thần: “Được, được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]