Nghiêm Thanh dựa vào hàng rào bảo vệ trong suốt của cửa hàng, ngón tay phủ lên mặt dần dần buộc chặt.
Thời gian Lục Tự đi vào càng lâu, trái tim của cậu càng hung tợn, trong đầu đã nghĩ ra một trăm loại phương pháp tra tấn Tần Vân, cuối cùng móc điện thoại ra, nhắn tin.
Nghiêm Thanh: [ Anh ấy không thích tôi ]
Địch Bạch: [ Xin hỏi sao mà cậu phát hiện được đáp án chính xác này vậy? ]
Nghiêm Thanh phiền não đi qua đi lại, ánh mắt thường xuyên nhìn vào cầu thang, nhịn không được lại muốn cắn móng tay.
Cậu trả lời Địch Bạch: [ Tần Vân là cậu đưa tới phải không?]
Địch Bạch: [ Không hề!!!!]
Nghiêm Thanh: [ Chắc chắn bọn họ làm lành rồi]
Địch Bạch: [ Chắc không đâu… chỉ cần Lục Tự còn là một người bình thường, chắc chắn không thể tái hợp với Tần Vân đâu, ở hôn lễ mình mà còn nói như vậy, ở chỗ khác chắc còn dữ hơn]
Nghiêm Thanh kinh ngạc: [ Cái gì? Tần Vân còn dám sỉ nhục Lục Tự ở chỗ khác hả?]
Địch Bạch: [… Bình tĩnh đi, tôi chỉ đoán mò thôi mà ]
Nghiêm Thanh cảm thấy mình chẳng còn hi vọng nào nữa rồi: [ Ba phút đồng hồ rồi, còn chưa đi ra, bọn họ choảng nhau trong đó luôn rồi hả ]
Địch Bạch: [… Làm cái gì? Ba phút đồng hồ lâu lắm hả? ]
Nghiêm Thanh: [ Còn làm cái gì được, chẳng lẽ ở đó nấu cơm? Tần Vân nhất định là điên cuồng dụ dỗ Lục Tự ở trỏng rồi]
A a a a a! Tức chết tôi rồi!
Khi về cậu nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-le-duong-toi-bo-vi-hon-phu/248025/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.