Lúc Lục Tự đi toilet ra, Nghiêm Thanh cũng ăn xong.
Cậu uống ngụm canh cuối cùng, tư thế tao nhã dùng khăn tay lau miệng.
“Cám ơn anh vì bữa ăn.” hai tay Nghiêm Thanh đặt trên đùi, thân thể thẳng tắp.
Lục Tự cười: “Hôm nay muốn cám ơn cậu.” anh đùa “Không nghĩ nhân vật tai to mặt lớn như cậu cũng để chuyện của tôi trong lòng.”
Đâu chỉ là trong lòng.
Nghiêm Thanh nghĩ thầm, chỗ nào mà chẳng để, thậm chí còn muốn để ở cúc hoa luôn ý.
Đáng tiếc, hiện tại chắc không thể nghĩ tới phương diện kia với Lục Tự rồi.
Vừa rồi Lục Tự đã thanh toán xong, anh và Nghiêm Thanh sóng vai đi ra ngoài, suýt nữa đụng phải một người đàn ông.
Người nọ người đầy mùi thuốc khử trùng, tóc tai rũ xuống, che khuất tầm mắt, yên lặng nhìn anh, bởi vì tức giận mà bả vai run run.
Lục Tự nhìn kỹ một chút, mới phát hiện là Tần Vân.
Anh đứng lại, không nói gì, sau đó dẫn Nghiêm Thanh đi vòng qua, giống như không hề thấy cậu ta.
Lúc Nghiêm Thanh đi ngang qua, cậu cười một cái, nụ cười đầy trào phúng.
“Anh Tự.” Tần Vân nhẫn nhịn, đi qua tự nhiên mà nắm cánh tay Lục Tự “Tại sao anh lại dẫn nó tới đây ăn cơm, đã lâu rồi anh không dẫn em tới đây ăn cơm.”
Lục Tự rút tay lại, không buồn mở miệng, tiếp tục đi ra ngoài, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Tần Vân gục đầu xuống nhìn lòng bàn tay trống rỗng, trái tim có chút đau đớn, hô hấp khó khăn.
Cậu ta bướng bỉnh đuổi theo, lại nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-le-duong-toi-bo-vi-hon-phu/248024/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.