Nếu thật có ngày ấy, ta có thực sự mong người cùng ta xuống hoàng tuyền, để chứng tỏ tình yêu không đổi chăng? 
Có lẽ, không phải. 
Ta chỉ mong được thấy người ngồi trên ngai vàng, thực hiện chí nguyện thuở thiếu thời, gánh vác lý tưởng của những người đã khuất, trở thành đấng quân vương vạn thế, biển yên sông lặng, thiên hạ thái bình. 
Chàng ôm chặt ta vào lòng, thì thầm: “Buông tay một lần đã đủ đau đớn khôn nguôi, nếu có lần nữa, đó sẽ là… sống không bằng chết.” 
“Giày tất của thiếp ướt rồi, bệ hạ cõng thiếp về đi.” 
Chàng xoa má ta, cười nói: “Yếu ớt quá.” Rồi chàng quay lưng, khom người xuống chờ ta trèo lên. 
Ta vòng tay qua cổ Dung Sâm, để chàng cõng mình chậm rãi bước về phía trước. Tuyết càng rơi nhiều, phủ lên tóc ta, cũng phủ lên tóc chàng. 
Ta khẽ cười, ghé tai chàng nói: “Hôm nay cùng dầm tuyết, kể như tóc trắng chung tình. A Sâm, kiếp này, thật đáng giá.” 
Dung Sâm bỗng nhiên đứng khựng lại, ngỡ ngàng hỏi: “Nàng gọi trẫm là gì?” 
Đây là lần đầu tiên từ khi vào cung ta gọi tên chàng. Trong lòng ta, Dung Sâm chưa từng là đế vương Đại Yến, mà vẫn luôn là chàng thiếu niên năm ấy. 
“A Sâm…” 
14 
Đêm nay, ta giữ Dung Sâm lại Tử Thần cung. 
Hương thơm trong cung, nhẹ nhàng phảng phất, không đủ để nhận ra, nhưng đủ khiến người an giấc, chìm vào mộng mị ba đời. 
Ngoài điện có người đến, kẻ đó khoác trên mình chiếc áo choàng đen, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-gia-voi-de-vuong/3743805/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.