“Chỉ cần ngươi làm ba việc, Khương Dao ta nguyện tự vẫn tại đây, để tạ thiên hạ! Thứ nhất, tướng quân hãy lui binh khỏi Đại Tán Quan. Thứ hai, cắt nguồn lương thảo của Vệ Vương. Thứ ba, tuân theo lệnh của bệ hạ, vĩnh viễn không phản bội.” 
Nghe xong, chàng bật cười lạnh: “Nếu Quý phi c.h.ế.t ở đây, Hoàng đế có thể tha cho chúng ta không? 
“Ta đến được đây, chẳng lẽ chưa đủ để nói rõ ý của bệ hạ sao?” 
Hắn im lặng, ánh mắt vẫn sắc lạnh. 
Trong mắt thế gian, Dung Sâm phái ta đến Lam Thành, ta chẳng khác nào là con cờ bị bỏ rơi, là việc hy sinh mỹ nhân để giữ giang sơn. 
“Được, bản tướng đồng ý với ngươi.” 
“Ta sẽ sai người chép lại giao ước, xin tướng quân ký tên đóng ấn. Nếu tướng quân bội ước, thì sẽ trở thành loạn thần tặc tử, bị chư hầu bốn phương, vạn dân trong thiên hạ, ai nấy đều tru diệt! Chư vị, đều là nhân chứng. Xin tướng quân giữ lời, đêm nay, ta sẽ tại đây, đợi đại giá của tướng quân!” 
Giọng ta lạnh buốt, nhưng đủ để mọi người nghe rõ, ai nấy đều muốn thấy ta run rẩy khiếp sợ, như một con chim sợ cành cong, nhưng giờ đây, thứ ta có, chỉ là sự điềm tĩnh. 
“Khương Dao, nàng đã thấy lựa chọn của hắn, sao còn không hối hận?” 
Trong giọng nói của Bùi Triệu xuất hiện chút ít do dự hiếm hoi, hắn tỏ ra băn khoăn. 
“Có hối tiếc.” Ta thở dài khe khẽ. 
Hối vì quá vội vàng. 
Không hối hận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-gia-voi-de-vuong/3743806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.